Ánh mắt Hổ Phách khẽ run, trong lòng nàng mơ hồ có đáp án, thì ra nàng đối với Vương Gia chỉ là sùng bái, còn đối với Mộ Thiên Vấn lại là một loại cảm giác khác, là yêu thích, quay đầu lại liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, ánh mắt hai người vừa đúng nhìn nhau, lòng nàng hoảng hốt, vội vã di chuyển tầm mắt, đôi tay dùng sức vặn khăn lụa! Lần này nàng không tiếp tục nhận định sai, nàng thích Mộ Thiên Vấn.
Riêng chỉ có Hiên Viên Tuyệt mặt mê mang, thích? Đó là vật gì?
Không khí trong nháy mắt nặng nề, ba người rơi vào trong trầm tư, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Nam Cung Tự nhìn vẻ mặt Hổ Phách và Mộ Thiên Vấn đột nhiên tỉnh ngộ, đáy mắt nổi lên một chút hài lòng, không tệ không tệ, xem ra đã thông suốt.
"Khụ khụ ——" Đột nhiên truyền đến tiếng ho kịch liệt từ trên giường, phá vỡ không khí ngột ngạt.
Chỉ thấy mi tâm Như Nguyệt nhăn thật chặt, một trận đau nhức ở trước ngực, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày sôi trào ra, cuối cùng đột nhiên hướng về phía cổ họng vọt tới, trong miệng tràn đầy vị chua trộn lẫn vị nước thuốc.
Nam Cung Tự nhìn cặp mắt Như Nguyệt từ từ mở ra, cầm khăn lụa trong tay, động tác lau miệng cho nàng hơi chậm lại, không thể che giấu vui sướng trong lòng, kích động nói: "Như Nguyệt, nàng đã tỉnh?"
Ánh nến chiếu vào con ngươi, Như Nguyệt nhức mắt đau đớn, nàng nhanh chóng lấy mu bàn tay chặn lại ánh sáng, ánh mắt phát run xuyên qua khe hở năm ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533886/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.