Edit: Phong Nguyệt
"A ma( có nghĩa là nãi nãi),Tự Tự không thể đi theo người, Tự Tự đồng ý cả đời sẽ chọn Dật, nói láo sẽ mất răng nanh, Tự Tự không muốn mất." Nam Cung Tự tùy hứng nói, mặc dù nàng là người ngốc nghếch, có một số việc, có vài người nàng đều không nhớ rõ, nhưng nàng nhớ rõ ban đầu là thế nào gả vào Vương phủ, nhớ rất rõ ràng.
Nàng biết bà là vì bị Nam Cung gia chỉ điểm, khuyên nàng trở về Ngưu gia thôn.
Tự Tự không muốn xa Dật, đừng!
Tuy nói lão thái thái nhìn Nam Cung Tự trưởng thành, nhưng ở trong lòng của bà, thủy chung vẫn là Mộ Thị, dù sao Mộ thị là hài tử của bà. Dĩ nhiên, lão thái thái cũng có lòng riêng, bà đã mua quan tài cho mình, không chừng ngày nào đó chết rồi, bên cạnh không có một người, hết sức thê lương?diendanlequydon
Nghĩ tới đây, lão thái thái càng thêm ăn đòn cân sắt(lòng quyết tâm tựa như sắt),tuyệt tâm muốn Nam Cung Tự rời khỏi Vương phủ, theo bà trở về Ngưu gia thôn.
"Cái nha đầu này là đồ không có lương tâm, ngốc nghếch liền quên ban đầu A ma thế nào ngậm đắng nuốt cay dưỡng nha đầu ngươi trở thành người sao? Mười sáu năm này, A ma bớt ăn bớt mặc, đồ trang sức trên người cũng cạn sạch, còn không phải là vì nha đầu ngươi? Hôm nay ngươi vì một người nam nhân, cũng không cần A ma rồi sao? A ma coi như là uổng công nuôi ngươi." Lão thái thái lúc này mặt thúi mười dặm có thể nghe, chỉ vào Nam Cung Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533851/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.