Edit: Phong Nguyệt
"Ngu ngốc...... Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa." Hiên Viên Dật không biết tại sao mình hồi hộp như vậy, mặt đỏ lên bởi vì những lời của nàng nói, trong lòng xuất hiện cảm giác tội lỗi, tuy nói nàng thần chí không rõ ràng hôn hắn, nhưng hắn lại có cảm giác mình làm chuyện này thật có lỗi với nàng.
Nam Cung Tự nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, một giây kế tiếp, khi nàng thấy rõ ánh mắt chăm chú của người nam nhân này, nâng lên quai hàm, cau mày, ánh mắt tràn ngập u oán nhìn chằm chằm dưới người của Hiên Viên Dật, "Dật ghét Tự Tự làm như vậy sao?" Cúi đầu đôi tay ôm lấy bụng đang kêu ùng ục ùng ục, uất ức nói, "Nhưng bụng của Tự Tự.... Thật đói thật đói!"
Cho nên dùng phương thức này để đỡ đói?
Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật nhíu lại, trên mặt liền có mấy phần cổ quái."Phốc" trong miệng hắn phát ra một trận cười thanh thúy dễ nghe, giống như âm thanh trong sơn cốc vang vọng, hắn ngưng nụ cười lại, con mắt thay thế là nồng nặc nhu tình. Hắn nhẹ giơ tay phải lên, bàn tay ấm áp rơi vào trên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Người đâu, chuẩn bị thiện(cơm)...."
Nam Cung Tự nhíu mày, nâng lên quai hàm nói: "Ta không muốn!"
Hiên Viên Dật không hiểu nhìn nàng, nhíu mày nói: "Tại sao? Tự Nhi không phải đói sao?"
"Bởi vì......" Nam Cung Tự mặt ửng đỏ, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, đôi tay xoắn góc áo của hắn, thật lâu mới nói ra lời, "Tự Tự chỉ ăn cơm Dật làm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533842/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.