Edit: Phong Nguyệt
Nam Cung Tự vùi mặt trong chăn, như đang ngẫm nghĩ đều gì, cái vấn đề này hỏi quá đột ngột, nàng không biết nên trả lời như thế nào, hồi lâu, nàng không có lên tiếng.
Nghe nàng hít thở đều đều, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát, trên mặt nam nhân hiện ra vẻ khổ sở tự giễu, cặp mắt màu hổ phách dưới ánh trăng hiện ra vẻ ảm đạm.
Hắn xốc niệm lên, nằm quay lưng vể phía nàng.
Trong bóng tối, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Coi ta như không có nói qua những lời này, ngày mai ta sẽ như ngươi mong muốn đưa từ thư, cho ngươi trở về Võ Đang." Đúng, hắn quyết định sự việc rất trọng đại, buông tha nàng.
Có lẽ làm như vậy, hắn sẽ lẽ loi một mình, nhưng mà... Chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi.
Nam Cung Tự xoay người vùi mặt trên lưng hắn, không thấy rõ ràng giờ phút này, "Quả nhiên...... Bị ngươi chán ghét." Giọng nói đè trên ngực nhàn nhạt phun ra.
Nàng một lần nữa bị bỏ rơi rồi......
Bỗng nhiên cảm thấy một cỗ chua xót, mắt rưng rưng......
Sống lưng của Hiên Viên Dật lập tức cứng đờ, xiêm áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi, thời gian giống như vào giờ khắc này ngưng lại.
Hắn hoang mang sợ hãi xoay người, lòng như lửa đốt muốn giải thích, nhưng lúc nhìn cặp mắt ướt đẫm lệ của nàng, trong lúc nhất thời cứng họng.
Nàng khóc......
Nhìn trong ánh mắt của nàng rưng rưng những giọt nước mắt, tim của hắn giống như là bị cái gì hung hăng ghìm chặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533836/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.