Edit: Phong Nguyệt
Trở về Vương Phủ, trên người Nam Cung Tự mặc áo tơ trắng kiện đơn bạc màu trắng, tựa vào bên cửa sổ dựa mình lên gối, đầu tóc đen nhánh như mực đen lượn quanh ở trên giường, còn một đầu băng gạc (vải mỏng) dài rơi xuống mặt đất.
Ở Vương Phủ đã hơn nhiều tháng rồi, vết thương trên vai cũng đã khỏi, chỉ là thời tiết thay đổi thì xương quai xanh thấp thoáng lại phát đau, về sau còn để lại di chứng.
Thời gian này nàng phải chịu nhiều oan ức, Nam Cung Tự nàng muốn khóc lóc kể lể với cha mẹ, làm sao nàng không muốn có nơi để quay về đó chính là nhà mẹ đẻ của mình? Nhưng cha mẹ lại lạnh lùng lời nói thì vô tình, Nam Cung Tự than nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng ảm đạm thêm mấy phần.
"Cục cục cục" một con chim bồ câu màu xám tro đậu ở bên cửa sổ, cắt đứt suy nghĩ của Nam Cung Tự, tầm mắt nàng rơi vào dưới chân chim bồ câu có lá thư, cặp mắt kia vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên mấy phần, nàng nhận ra con chim bồ câu này, là sư huynh chăn nuôi chim bồ câu, cũng là phương thức để hắn truyền tin.
Nam Cung Tự tiến lên bắt được chim bồ câu, lấy ra lá thư, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tâm nàng hoảng hốt, liền tranh thủ cho chim bồ câu cất cánh bay đi.
"Vương phi!" Linh Hương bưng một chén cháo tổ yến đi vào, nâng mí mắt liếc nhìn vẻ mặt không thích hợp lắm của Nam Cung Tự, tầm mắt rơi vào tấm băng gạc(vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.