Lôi Cương không kìm được liền khuyếch tán thần thức ra xung quanh. Giờ nhớ đến việc ngày xưa, hắn đã phát giác ra chút đầu mối, nhưng thần thức của hắn tìm kiếm tỉ mỉ bốn phía cũng vô phương tìm ra chỗ đặc biệt. Hắn ngồi xếp bằng, tĩnh tâm lại. Tuy thác nước ngày xưa đã không còn nữa, nhưng hắn vẫn muốn cảm nhận tâm tình ngày đó, nói cách khác là cảm nhận một chút xem trước kia rốt cuộc đã tiến vào không gian ý niệm Đạo Hư bằng cách nào.
Lôi Cương từ từ bình ổn lại nội tâm. Khi đạt đến một điểm tĩnh lặng, hắn liền thử cảm nhận xung quanh. Cảm nhận này không có chút quan hệ gì với thần thức. Lôi Cương lúc này không dùng đến thần thức, mà chỉ dựa vào cảm giác vốn có của cơ thể con ngươi, giống như lúc đầu hắn chỉ là một người phàm đã có thể tiến vào ý cảnh của Đạo Hư vậy. Có điều, nếu hắn muốn trải nghiệm sự đau đớn lúc đó thì quả là rất khó. Hiện tại đã không có mấy người có khả năng khiến Lôi Cương phải chống đỡ một cách khổ sở như ngày đó nữa rồi.
Lôi Cương vẫn không chịu bỏ qua việc cảm nhận xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy cửa đột phá tiến vào không gian ý niệm. Thời gian nhanh chóng trôi đi, hắn dần tiến vào trạng thái không linh, chỉ một lòng muốn tìm thấy cửa đột phá!
Bất giác, Lôi Cương đã ngồi nơi này không biết bao nhiêu năm. Tâm hắn như không tồn tại, thần trí hắn gần như đã dung hòa vào tự nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton/3274689/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.