Lôi Cương không muốn phá hỏng nếp sinh hoạt của Trương Phàm và Trương Dật Hiên. Hắn chẳng qua chỉ là người vô tình can dự vào cuộc sống của bọn họ. Bọn họ dù sao vẫn nên sống theo cách sống vốn có của bản thân là hơn.
Trương Phàm trầm tư một hồi lâu, thở dài rồi trở về. Nhìn bóng nó rời đi, Lôi Cương tự hỏi có thật hắn làm như vậy là vì Phàm nhi hay không?
Vô tình trời đã về đêm, bốn phía xung quanh đều tĩnh mịch. Trấn Sơn Hà về đêm thật an bình, ngoài tiếng gió thổi ra chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng. Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, lĩnh ngộ Khai Thiên. Nhìn trời một hồi lâu, hắn từ từ nhắm mắt, cảm thụ vạn vật, đầy hiếu kỳ.
Rốt cuộc hỗn độn là như thế nào? Là vật như thế nào? Đây vốn là chuyện Lôi Cương đã suy nghĩ suốt mấy năm nay. Hỗn độn ẩn chứa trong vạn vật, tất cả sự vật đều có hỗn độn mà thành; vậy thì hỗn độn rốt cuộc là cái gì? Lôi Cương không biết, cũng không hiểu nổi.
Tiếng gió thổi xì xào vang lên bên tai, tâm trí Lôi Cương cũng dần thả lỏng.
Dần dần, tiếng gió thổi trong không gian cũng ngừng lại, tất cả chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến kỳ lạ, dường như toàn bộ hỗn độn đều trở thành một nơi thần bí.
Tĩnh? Đây chính là tĩnh sao? Lôi Cương chợt tỉnh ngộ, cẩn thận nghe lại phát hiện tiếng gió thổ vẫn vang lên bên tai như trước. Hắn nhất thời sửng sốt, lúc trước hắn vốn không hề nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton/3274655/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.