Chương trước
Chương sau
- Thật không?

Sắc mặt Lôi Cương âm u, khẽ động. Ngay lập tức không gian vỡ òa, một tiếng nổ "ầm" vang lên. Cơ thể Lôi Cương dũng mãnh hiện ra ở phía trước, tay phải hắn tựa như linh xà cuốn lấy tay phải Cổ Uyên, còn tay trái hắn điên cuồng tấn công vào bụng gã. Nhưng sức mạnh của hắn cũng hãy còn rất do dự, dù sao Sư Đề vẫn ở trong tay gã.

Một quyền rồi lại một quyền liên tiếp tấn công bụng của Cổ Uyên, làm cho cơ thể gã cong lên, sắc mặt tái nhợt, còn hai mắt phụt ra sát khí. Một viên đan dược hiện lên trong tay gã, rồi vỡ nát.

- Ầm.

Một tiếng sấm vang đến tận mây xanh. Vô số người tu luyên ở thành Vẫn tinh cùng hốt hoảng chạy đi, không dám dừng lại thêm nữa. Còn Lôi Hư mang theo mấy người Ngu Đạo thoát ra ngoài tới mấy vạn thước. Chấn động mạnh khiến không gian tựa như đại dương mênh mông, rồi tạo thành từng đợt sóng to gió lớn. Được lồng chân khí ba màu bao phủ toàn thân, Cổ Uyên hiện ra trên không trung, nhìn xuống phía trước, ánh mắt sắc bén có chút đợi chờ và hồi hộp.

Khi cơ thể to lớn cao ngất thoáng hiện, thì Cổ Uyên lộ ra vẻ vui vẻ, biến mất, rồi lại hiện ra trước mặt Lôi Cương. Song quyền của của gã cùng xuất hiện, rồi phát ra một tiếng hổ gầm long ngâm như thể gió lớn mưa rào bắn thẳng vào cơ thể của Lôi Cương. Sức mạnh điên cuồng đến cực điểm. Cơ thể Lôi Cương kinh khủng như vậy mà cũng bị sức mạnh của Cổ Uyên tấn công khiến phải lùi lại. Khi hai tay hắn xuất ra song quyền, thì một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, đón nhận song quyền của Cổ Uyền.

- Ầm!

Đòn tấn công của thể lực thuần nhục khiến không gian không ngừng vang động. Sức mạnh của Cổ Uyên tuy mạnh, nhưng so với Lôi Cương thì chưa đủ. Cổ Uyên rút lui hơn mười trượng thì mới ngừng lại được, còn Lôi Cương thì biến mất không thấy đâu. Rồi vô số đạo quyền kình vô cùng kinh khủng lại xuất hiện tấn công điên cuồng về phía Cổ Uyên.

Cổ Uyên huýt sáo dài một tiếng, không hề chống lại, mà hai tay gã nắm chắc, cơ thể biến thành một ánh sáng ba màu rồi cứ bay theo ánh sáng quyền kình đang tấn công của Lôi Cương. Quyền kinh như một đi không trở lại, không còn là ánh sáng ba màu nữa. Khi quyền kình biến mất, thì cơ thể Cổ Uyên lại hiện ra, không tổn hao một cọng tóc. Gã nồng nhiệt nhìn Lôi Cương chằm chằm.

Sắc mặt Lôi Cương từ từ cau lại, hắn vốn không nghĩ tới Cổ Uyên lại chống lại đòn tấn công của mình như vậy. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi dũng mãnh đánh úp về phía Cổ Uyên. Cổ Uyên lùi lại. Lôi Cương chuyển động, khi chân phải hạ xuống, thì liền quay về phía Cổ Uyên mà tấn công.

Cơ thể Cổ Uyên tiếp tục lập lòe, nhưng không có cách nào chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của Lôi Cương. Khi hai đạo công kích bắn lên trên cơ thể gã, thì sắc mặt gã tái nhợt, rõ ràng là bị thương nặng, nhưng trong hai mắt gã không hề tỏ vẻ sợ hãi, trái lại còn tỏ ra vui mừng.

- Chờ một chút! Ta nhận thua!

Cổ Uyên hình như biết mình thua kém so với Lôi Cương, nên sau khi tiếp nhận đòn tấn công của Lôi Cương, thì gã liên tục lùi lại, rồi hô lên. Lôi Cương nghe thấy vậy thì cũng không tấn công nữa, mà đạp khoảng không nhìn Cổ Uyên chằm chằm. Không biết vì sao, cuối cùng hắn cảm thấy Cổ Uyên này có gì đó khó hiểu khiến hắn không nói nên lời.

Thân thể của Cổ Uyên cũng không tệ, gần như đã đạt tới giai đoạn đầu của lam cấp. Nhưng sức lực cơ thể như vậy, thì ở Thánh giới hồng hoang không nhiều, làm sao gã có thể tu luyện được? Hơn nữa, trước khi hóa thành ánh sáng ba màu, thì chiêu thức kia là gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đột nhiên, Lôi Cương cảm thấy không có cách nào nhìn thấu được Cổ Uyên. Nếu không phải vì bộ tộc Cổ Tu không phải họ Cổ, thì Lôi Cương sẽ cho rằng Cổ Uyên là nhân vật tài năng của bộ tộc Cổ Tu.

- Giao Sư Đề ra đây!

Lôi Cương tạm ngừng những suy nghĩ trong đầu, trầm giọng quát.

- Sư Đề không ở đây. Lúc này, hắn đang tu luyên. Yên tâm, hắn không sao cả, ngược lại còn sống rất vui.

Cổ Uyên cười nói, tóc tím phất phơ, đầy vẻ tự nhiên, tuấn dật.

Lôi Cương nhướng mày, theo lời Cổ Uyên thì hắn lại bán tín bán nghĩ. Với tu vi của gã thì không nên nói dối, những gã bắt Sư Đề vì mục đích gì?

Thấy dáng điệu của Lôi Cương, Cổ Uyên cười nhạt nói:

- Lúc này, ta không có cách nào giao ra, ngươi muốn giết ta, thì ta cũng không có cách nào đưa hắn đến được. Lúc này, hắn ở rất xa. Nếu ngươi tin ta, thì đợi thêm mấy năm nữa đi.

- Dựa vào cái gì mà ta tin ngươi?

Lôi Cương hơi ngẩng đầu lên, cười lạnh nói.

- Bởi vì số mệnh!

Cổ Uyên cười thần bì, sau đó liền biến mất kỳ lạ, khiến Lôi Cương không thể bắt được.

- Số mệnh?

Lôi Cương khẽ lẩm bẩm. Trầm ngâm sau một lúc lâu, hắn thở hắt ra, không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía đám người Ngu Đao, nói:

- Vào đi thôi.

Ngồi trong phủ đệ xa hoa ở thành Vẫn tinh, nơi này là chỗ Lôi Hư phụ trách việc sát hạch. Lúc này, bốn người Ngu Đao, Quân Thắng, Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông tách nhau ra, cung kính ngồi ở một chỗ, xúc động nhìn Lôi Cương ở trước mặt với những vẻ mặt khác nhau.

- Ngươi nói, các ngươi đến chỗ sâu nhất của cấm lục thì phát hiện ra một khe nứt không gian, Sư Đề đã phát huy hết sức lực để xé rách một chút của khe nứt, nên mới tới được Thánh giới hồng hoang sao?

Lôi Cương nhíu mày hỏi.

- Đúng vậy, sư tôn!

Lúc này, đám người Ngu Đạo tôn kính Lôi Cương dị thường. Lôi Cương đã hùng mạnh, đây là niềm kiêu hãnh cũng là mục tiêu của bọn họ. Thấy Lôi Cương im lặng suy nghĩ, trong lòng Ngu Đao thấy căng thẳng, đối với việc sinh tử của Lôi Mặc, bọn họ cũng không phải là vững tin, nên lão không nhịn được, bèn hỏi:

- Sư tôn, rốt cuộc Lôi Mặc…

- Hắn không sao.

Lôi Cương tỉnh lại, tươi cười nói. Hắn hiểu rõ, bốn người Ngu Đao đã nhìn Lôi Mặc lớn lên, mà những năm gần đây Lôi Mặc cũng phải dựa vào bốn người họ ít nhiều. Điều này khiến hắn rất biết ơn bốn người Ngu Đao. Còn bốn người Ngu Đao đều vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.

- Thánh giới hồng hoang cách xa Thất giới. Đây là một vạn viên hồn châu, sau khi sức mạnh của các ngươi sẽ được nâng cao đến hỗn độn hoàng giai, thì hãy tới chiến trường hỗn độn hoàng giai ở thành Tử Vong thử một phen để nâng cao sức mạnh.

Lôi Cương lấy ra một cái giới chỉ, đưa cho Ngu Đao và nói. Lúc này, với Lôi Cương mà nói, hồn châu không có ý nghĩa lớn nữa. Lúc trước cần có hồn châu là để nâng cao thể xác, còn lúc này, thể xác hắn đã đạt tới tử giai ở giai đoạn đầu, nên hồn châu rất khó giúp thân thẻ lên cao. Việc này cần Lôi Cương phải tu luyện sáu hệ tương ứng làm cho không gian nội tạng mở rộng ra.

- Một vạn viên hỏa châu?

Bốn người Ngu Đao nhìn nhau, cũng hít mạnh một hơi. Ở thành Vẫn tinh, ít nhiều họ đã nghe nói tới hồn châu, cũng hiểu được mức độ giá trị của nó. Lúc này, Lôi Cương đã lấy ra một vạn viên hồn châu, điều này khiến họ hơi ngại ngùng, nhưng rồi cũng trở nên vui thích.

- Hư nhi, mang theo mấy đại sư huynh tới chỗ tu luyện ở thành Vẫn Tinh để tu luyên đi. Hãy phái thêm vài tên đệ tử để bảo vệ họ nữa.

Sau khi suy nghĩ, Lôi Cương nói.

Lôi Hư gật đầu. Sau đó liền mang bốn ngươi Ngu Đao rời khỏi đây, còn Lôi Cương lại chìm vào suy nghĩ. Lúc này, hắn đang nghĩ tới chỗ cấm lục và Thánh giới hồng hoang rốt cuộc có can hệ gì. Điều khiến hắn bống bừng tỉnh đó là, ngày xưa, không phải Tiểu Phần với mình cùng đi vào cấm lục sao? Cuối cùng, Tiểu Phần vào Lôi phủ hạo huyền còn Đồng Chiến cũng thế. Sau khi tới Thánh giới hồng hoang, Lôi Cương gần như đã quên họ, mà trong Lôi Phủ hạo huyền lại can bản không thấy họ đâu, họ đã tới không gian cấm bế ở Lôi Phủ hạo huyền?

Nghĩ đến đó, Lôi Cương vội vã đi vào Lôi Phủ hạo huyền. Lúc này, hắn đi vào trong không gian cấm bế dễ như trở bàn tay.

Đứng ở trong không gian cấm bế của Lôi Phủ hạo huyền, Lôi Cương thầm thở dài, Lúc hắn còn tu vi Cương quân cũng tới đây một lần. Sau một lát, thần thức của hắn lan ra, cuối cũng thì cảm nhận được khí tức của Tiểu Phần và Đồng Chiến trong thành Vân Ngục. Điều làm hắn vô cùng ngạc nhiên chính là, tu vi của Tiểu Phần và Đồng Chiến cũng đã đạt tới hỗn độn hoàng giai. Ngay lập tức, hắn biến mất.

Ở sâu trong thành Vân Ngục, sau khi Vân lão rời khỏi, toàn bộ thuộc hã của lão đều quản lý thành Vân Ngục. Những năm gần đây, toàn bộ không gian cấm bế vẫn như xưa, nhưng còn phân vân không biết vì sao Tiểu Phần và Đồng Chiến vào đó. Những năm gần đây, thực lực của bọn họ cũng có tiếng ở thành Vân Ngục, nên giờ cũng đã là trưởng lão ở đây.

Lúc này, Lôi Cương hiện ra ở chỗ Tiểu Phần, toàn thân Tiểu Phần tỏa ra ánh sáng đỏ rực, mà nhiệt độ trong không gian cũng cao hơn nhiều so với chỗ khác. Việc Lôi Cương xuất hiện, Tiểu Phần vẫn chưa phát hiện ra. Lôi Cương cẩn thận đánh giá mức độ trưởng thành của Tiểu Phần, thì không chỉ không vui mừng. Mà lúc này, mái tóc đen xưa kia của y đã thành màu đỏ, tựa như Hỏa Phần. Lôi Cương khẽ nói:

- Tiểu Phần!

Đang nhắm mắt, tiểu Phần chợt mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra ánh sáng đỏ rực. Điều khiến Lôi Cương ngạc nhiên là, hai mắt Tiểu Phần khác so với mắt trắng đen bình thường, mà là một màu đỏ rực. Toàn thân y cuồn cuộn toả ra ánh sáng đỏ rực, khí tức mạnh mẽ. Trong lòng Lôi Cương sửng sốt, sức mạnh của Tiểu Phần còn hơn cả hỗn độn hoàng giai.

- Ca ca, là ngươi sao?

Ánh mắt đỏ rực của Tiểu Phần nhìn chằm chằm, lộ ra vẻ xúc động.

- Ừ!

Lôi Cương gật đầu, áy náy nói:

- Mấy năm nay, để các ngươi ở đây, thực sự xin lỗi.

Tiểu Phần chậm rãi đứng lên, sắc mặt vui mừng, nói:

- Đừng ngại, độ dày của linh khí nơi này cực cao, rất phù hợp để tu luyện.

- Ừ, đi, gọi Đồng Chiến. Ra khỏi không gian này, thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ khiến các ngươi ngạc nhiên mừng rỡ.

Lôi Cương cười nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.