Chương trước
Chương sau
Phòng ngự của hỗn độn Cương thần hoàng giai không thể ngăn cản nổi lực lượng thân thể của Lôi Cương. Một cái chiến kỹ đánh tan phòng ngự của Thiết minh rồi một đòn nữa khiến cho máu thịt y bay tán loạn. Thiết Lãnh cũng tương tự, chưa tới một trăm hơi thở, ba tên đệ tử của Tây Tháp tinh đã mất mạng khiến cho những người tu luyện đứng xung quanh sợ ngây người.

Người trên đường lớn càng lúc càng đông. Một mùi máu tanh khiến cho rất nhiều người tu luyện bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn Lôi Cương mà rút lui.

Lôi Cương lạnh lùng nhìn đám người tu luyện đang ngây người mà cười lạnh, thu hồi Khốn Long tiên rồi đi vào bên trong cửa hàng. Nhìn lão già đang ngây người, Lôi Cương nói:

- Có thần lực đan địa giai không?

Tới lúc này lão già mới có phản ứng mà nói với giọng run rẩy:

- Có! Xin chờ một chút.

Một quyền của Lôi Cương khiến cho Cương thần hỗn độn hoàng giai bị chết thì lão già chỉ với tu vi Cương thần thiên giai làm sao không sợ hãi? Sau một lát, lão lấy ra một cái bình ngọc phỉ thúy đưa cho Lôi Cương. Lôi Cương nhận lấy rồi cho vào trong U giới. Sau đó, hắn do dự một chút rồi lấy một cây thảo dược ở trong cái động phủ kia đặt trên quầy rồi đi ra.

Sau khi Lôi Cương đi khỏi, lão già mới run rẩy nhìn cây thảo dược hắn đặt trên quầy. Sững sờ trong chốc lát, lão đột nhiên kêu lên:

- Long Thiệt thảo?

Lôi Cương nhanh chóng ra khỏi thành Lực Đỉnh. Hắn cảm giác được có mấy đạo thần thức tập trung vào mình. Hắn biết lúc này mình đắc tội với người của Tây Tháp tinh, nhưng Lôi Cương cũng chẳng lo nhiều lắm. Nếu như hắn nhớ không nhầm, muốn không bị người của Tây Tháp tinh đuổi giết thì Lôi Cương có hai lựa chọn. Một là người nào tới thì giết người đó và hai là gia nhập vào Tây Tháp tinh.

Sau khi sử dụng thuật ẩn tức trốn khỏi mấy đạo thần thức, Lôi Cương lấy Xuyên Tinh toa, đi tới giải đất trung tâm của thánh giới Hồng Hoang trước. Bên trong Xuyên Tinh toa có một điểm trôi nổi ở giữa, đó chính là chỗ của Tây Tháp tinh. Còn Lôi Cương lần này muốn tới một chỗ ở cạnh Tây Tháp tinh có tên là Tây Vẫn tinh. Tinh cầu đó chính là chỗ Tây Tháp tinh tuyển chọn đệ tử. Muốn trở thành đệ tử của Tây Tháp tinh thì phải tới tinh cầu đó trước.

Lôi Cương ngồi xuống, bắt đầu lấy chiến giáp địa giai thượng phẩm bắt đầu thử dung hợp để phát ra uy lực cao nhất của nó. Lần này tới Tây Tháp tinh, Lôi Cương biết rõ nếu có thể phát huy được toàn bộ thực lực của chiến giáp thì cho dù đối mặt với cao thủ hỗn đội Địa giai, Lôi Cương cũng có thể thoát được.

Sau ba năm...

Với tốc độ của Xuyên Tinh toa mà tới được Tây Vẫn tinh cũng phải mất tới ba năm. Có thể thấy được thánh giới Hồng Hoang rộng tới mức độ nào. Ngày hôm đó, cảm nhận Xuyên Tinh toa dừng lại, Lôi Cương mở mắt ra. Hắn khoác chiến giáp màu vàng, đứng hiên ngang trong Xuyên Tinh toa. Đánh giá chiến giáp này, Lôi Cương thầm đoán sau ba năm, nó có thể giúp hắn chịu được ba chiêu của cường giả hỗn độn địa giai. Mặc dù chỉ là ba chiêu nhưng Lôi Cương cũng thỏa mãn. Vào thởi điểm nguy hiểm, nói không chừng nó có thể cứu mình một mạng.

Thần thức của hắn tản ra khỏi Xuyên Tinh toa, phát hiện xung quanh không có người hắn mới ra ngoài. Lôi Cương đứng trên tinh không, nhìn tinh cầu bên dưới rồi nhanh chóng rơi xuống. Tinh cầu này thực sự không phải Tây Vẫn tinh mà là tinh cầu gần với nó nhất, có tên là Hồng Diệu tinh. Lôi Cương không biết nhiều lắm về Tây Tháp tinh, chỉ biết được qua Hồng Hoang luận, cho nên muốn ở đây hỏi thăm một chút.

Lúc Lôi Cương hạ xuống, có nhiều đào cầu vồng bay qua bên người hắn. Toàn thân bọn họ đều đầy sát khí khiến cho Lôi Cương có một cái cảm giác uy hiếp. Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi hắn nở nụ cười. Hắn có chút mong đợi hành trình tới Tây Tháp tinh. Qua nhiều năm như vậy, Lôi Cương biết chỉ có trải qua tôi luyện thì mới có thể tinh tiến. Mà Tây Tháp tinh là một sự lựa chọn không tồi.

- Đạo hữu! Khoan đã. - Một tiếng nói hùng hậu vang lên bên tai Lôi Cương. Lôi Cương quay đầu nhìn lại, một đạo cầu vồng hạ xuống sau lưng hắn. Lôi Cương hơi đề phòng. Người vừa tới hai bên tóc mai bạc trắng, ánh mắt đục ngầu, nét mặt hòa ái, tươi cười, phảng phất như là một lão già bình thường nhưng tu vi cũng tới hỗn độn hoàng giai đỉnh. Trên ngực của y thêu một ngọn tháp màu đỏ khiến cho Lôi Cương cảnh giác vì người này là người của Tây Tháp tinh.

- Đạo hữu! Có phải ngươi muốn tham dự khảo hạch của Tây Tháp tinh hay không? - Lão già đi tới bên cạnh Lôi Cương rồi nói.

Lôi Cương gật đầu thản nhiên cũng không nói gì.

- Đạo hữu! Ta thấy tu vi của ngươi chỉ là Cương thần huyền giai, chỉ sợ khảo hạch lần này cũng không vượt qua được dễ dàng. A! Chẳng lẽ ngươi không đi với ai khác? - Lão già tiếp tục hỏi.

Lôi Cương nhíu mày, cười nói:

- Tại hạ một mình.

Lão già gật gật đầu, nói:

- Vậy cũng đáng phải lo. Đệ tử của Tây Tháp tinh giết người trong nháy mắt. - Lão già tươi cười nói với giọng chân thành. Đột nhiên y vỗ tay một cái, một đạo sát khí chui vào trong cơ thể Lôi Cương khiến cho hắn ngây người. Cương khí vô biên trong cơ thể hắn nhanh chóng đẩy sát khí của lão ra ngoài. Không để cho lão phản ứng, khốn long tiên bay ra hóa thành một con tiểu long mười trượng giữ chặt lấy lão già.

Lão già ngây người, nhìn Lôi Cương với ánh mắt âm trầm mà cười nói:

- Tiểu tử! Không ngờ ngươi che giấu thực lực, chẳng trách mà ba huynh đệ Thiết Ưng bị ngươi giết chết.

Ngay từ đầu, y liền nhìn thấy Lôi Cương, trong lòng liền nổi lên sát khí. Nhưng ba người Thiết Ưng là cao thủ hỗn độn hoàng giai, khiến cho lão già do dự. Nếu không vừa mới đối mặt đã đánh chết Lôi Cương. Chẳng qua, tính như vậy, lão vẫn cho rằng Lôi Cương có sự giúp đỡ. Với tu vi của hắn không thể nào đánh chết được Thiết Ưng. Vì vậy mà khi nghe thấy có một người liền chẳng hề do dự ra tay. Nhưng cho dù thế nào, lão cũng không thể nghĩ ra được rằng tu vi của Lôi Cương thấp nhưng ra tay lại là thần khí Địa giai.

Lôi Cương lạnh lùng nhìn lão già chằm chằm, nhớ tới ba người ở thành Lực Đỉnh ba năm trước mà nói:

- Tại sao ngươi biết ta giết Thiết Ưng?

- Hừ! Hóa ra là một tên đệ tử không biết gì. Đệ tử của Tây Tháp tinh trước khi chết đều truyền hình ảnh người đánh chết mình về Tây Tháp tinh. Tiểu tử! Không ngờ ngươi đánh chết đám Thiết Ưng mà còn dám tới đây. Chỉ sợ, bất kỳ một đệ tử của Tây Tháp tinh nào cũng chẳng do dự đánh chết ngươi. Hắc hắc! Giải thưởng của ngươi được treo rất cao tới mười viên hồn châu. Chỉ có chấp pháp Thiết Tiệm mới có thể làm như vậy. Riêng như vậy đã đủ cho ngàn vạn đệ tử của Tây Tháp tinh đuổi giết ngươi. - Lão già nhe răng cười nói, nhìn Lôi Cương như nhìn một người chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Hồn châu? Chấp pháp Thiết Tiệm? - Lôi Cương giật mình rồi hỏi:

- Thiết Tiệm là ai?

- Là một trong mười tám đại chấp pháp của Tây Tháp tinh. Tiểu tử ngươi đắc tội với Thiết Tiệm chỉ còn một con đường chết. - Lão già cười lạnh, ánh mắt nhìn Lôi Cương chằm chằm còn thần thức thì bóp nát một viên thần thạch trong giới chỉ.

Lôi Cương cười lạnh, thân mình xuất hiện trước mặt lão già mà nói:

- Cho dù ta có chết thì ngươi cũng không sống được.

Hai đấm của Lôi Cương lao thẳng tới khiến cho lão già đang bị Khốn Long tiên giữ chặt không hề có khả năng phản kháng. Trong nháy mắt, thân thể của lão xuất hiện một cái lỗ máu. Cương anh từ trong đó bay ra bị Lôi Cương chộp lấy nuốt vào trong miệng. Tốc độ của Lôi Cương cực nhanh khiến cho lão không hề có sự phản ứng. Lão cho rằng Lôi Cương chỉ có thể trói được mình nhưng không thể đánh chết được, chứ không nghĩ lực lượng thân thể của Lôi Cương kinh khủng như thế.

Thu hồi Khốn Long tiên, Lôi Cương chìm vào trầm tư. Hắn không ngờ rằng hình dạng của mình bị người của Tây Tháp tinh có được. Sau một lát, Lôi Cương nhanh chóng thay đổi, thân thể gày gò nhanh chóng bành trướng, biến thành một đại hán khôi ngô. Nhìn thấy đạo cầu vòng đang lao tới, Lôi Cương liền nhanh chóng rời khỏi đây đi vào trong Hồng Diệu tinh.

Sau khi Lôi Cương đi chưa lâu, ba lão già hiện ra chỗ lão già bị đánh chết rồi nhìn quanh:

- Tần lão đệ đã chết, chúng ta tới chậm một bước. Đi! Tới Tây Tháp tinh xem ai đánh chết hắn.

Sau khi Lôi Cương rơi xuống, đi tới một cái thành lớn trong Hồng Diệu tinh. Nghe thấy kế hoạch khảo hạch của Tây Tháp tinh vào một tháng sau, hắn liền ngồi truyền tống trận từ Hồng Diệu tinh tới Tây Vẫn tinh, tới một cái thành có tên là Vẫn Tinh để chờ đợi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.