Chương trước
Chương sau
Lôi Cương chật vật từ dưới nền đất bay ra, toàn thân hắn hết sức rách rưới. Cái áo đen sớm biến thành tấm vải rách trên người Lôi Cương. Trên lưng hắn có một vết chân chảy đầm đìa máu, gần như có thể thấy được cả xương trắng. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn người thanh niên tóc xanh rồi lấy một viên Dũ Hợp đan mà nuốt.

Chưa tới nửa khắc, vết thương trên lưng Lôi Cương đã khép lại. Thực ra hắn cũng không cần phải nuốt Dũ Hợp đan bởi lúc này phân thân hệ Mộc đang ở trong bản tôn, mà nó do Sinh Mệnh thụ biến thành, vết thương nhỏ đó có thể nói là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng trước mặt Trọng Luyện, Lôi Cương không muốn thể hiện ra điều đó.

Sau khi hồi phục hoàn toàn, Lôi Cương đứng dậy nhìn Trọng Luyện mà chỉ biết cười khổ. Lúc này, trong lòng hắn vẫn còn có chút sợ hãi. Nếu như không có hài cốt thì có lẽ bản tôn đã bị Cuồng Phong sậu vũ của Trọng Luyện xuyên thủng. Lực lượng kinh khủng cùng với chiến kỹ không thể chê vào đâu được khiến cho Lôi Cương vừa e ngại lại vừa chờ đợi.

- Thân thể của ngươi so với sự tưởng tượng của ta còn mạnh hơn. - Trọng Luyện đứng một bên nhìn Lôi Cương rồi nói một cách nghiêm túc. Vốn y cho rằng thân thể của Lôi Cương không thể chịu nổi một chiêu cuối cùng của chiến kỹ, vậy mà không ngờ chỉ để lại một vết thương chảy máu đầm đìa trên lưng Lôi Cương. Nhưng Trọng Luyện tu luyện thân thể đã bao nhiêu năm nên chỉ cần liếc mắt một cái là y có thể nhận ra vết thương đó thực ra chỉ bị ngoài da. Có điều khiến cho Trọng Luyện khó hiểu đó là hài cốt của Lôi Cương lại cứng cỏi đến mức độ như vậy?

Lôi Cương cười khổ, cũng không phủ nhận mà nói:

- Chẳng phải là dưới chiến kỹ của ngươi không có sức hoàn thủ lại hay sao? Đó chính là chiến kỹ như ngươi nói? Đúng là quá khủng bố.

Nói tới chiến kỹ, sắc mặt Trọng Luyện hơi có sự thay đổi nở nụ cười tự tin:

- Chiến kỹ có thể phát huy lực lượng của thân thể tới mức cao nhất cho nên mạnh.

Đánh giá Trọng Luyện, Lôi Cương có chút do dự. Nói Lôi Cương không tơ tưởng tới chiến kỹ thì đó là nói dối. Nhưng sống trong giới tu luyện bao nhiêu năm, Lôi Cương cũng hiểu sự quý báu của chiến kỹ. Nếu không có quan hệ sâu sắc thì không bao giờ để lộ. Mà bây giờ hắn và Trọng Luyện gặp nhau chưa quá một canh giờ, đối phương lại nói chiến kỹ cho mình hay sao? Có thể thấy được sự mạnh mẽ của chiến kỹ, Lôi Cương nhất thời không cam tâm để mất cơ hội này. Dù sao thì có thể gặp được một thể tu như vậy chẳng biết tới bao nhiêu năm nữa.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Lôi Cương, Trọng Luyện nghiêm mặt nói:

- Chiến kỹ của ta là chiến kỹ của gia tộc không thể truyền cho bên ngoài. Có điều, ta có thể nói cho ngươi biết, chiến kỹ là chiêu thức công kích liên miên bất tuyệt của ngươi. Tốt nhất là đánh cho đối thủ không có thời gian phản ứng. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là lực lượng của ngươi đủ mạnh, tốc độ cũng đủ nhanh.

Nghe Trọng Luyện nói vậy, Lôi Cương có chút thất vọng. Có điều nghe gã giải thích về chiến kỹ, khiến cho Lôi Cương hiểu ra được rất nhiều điều. Đúng vậy, công kích của bản thân liền mạch lưu loát, không để cho đối thủ có thời gian phản ứng. Lôi Cương nhận định, chiến kỹ là do chiêu thức liên tục phát ra với một sự liền lạc. Có điều có phát ra chiến kỹ thành công hay không thì điều kiện đầu tiên là tốc độ phải nhanh.

- Xem thân thể của ngươi đạt tới Lam cấp, tất nhiên là đã trải qua khổ tu. Ta không thể truyền thụ chiến kỹ cho ngươi ,nhưng ngươi có thể tự sáng tạo ra chiến kỹ. - Trọng Luyện nói một cách chậm rãi. Thực sự, không phải Trọng Luyện keo kiệt. Nếu là Lôi Cương, hắn cũng làm như vậy. Lúc trước, thu nhận Ngu Đao, Quân Thắng, Lôi Cương cũng không truyền thụ Ngũ Hành thể tu từ đầu cho họ.

- Lam cấp? Cảnh giới thân thể được phân chia như thế nào? - Lôi Cương cảm thấy khó hiểu. Đối với lĩnh vực mới này, hắn cũng không có hiểu biết. Bây giờ gặp được Trọng Luyện, Lôi Cương làm sao buông tha cơ hội để hiểu được rõ ràng như thế này?

- Ngươi không biết? - Trọng Luyện nhướng mày, kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Trong suy nghĩ của y, mặc dù Lôi Cương không biết được chiến kỹ nhưng đối với những gì cơ bản về thể tu hắn cũng phải biết. Vậy mà bây giờ, Lôi Cương lại hỏi một vấn đề hết sức bình thường. Nhìn Lôi Cương một lúc, Trọng Luyện lắc đầu nói:

- Thật sự không biết ngươi tu luyện như thế nào mà tới được Lam cấp. Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết mà ngươi có thể tới được mức này. Nếu như Thể tu khác mà nghe được có lẽ sẽ nghẹn họng, không biết nói thế nào. - Trọng Luyện chỉ biết cười khổ. Y coi như Lôi Cương là một kẻ may mắn. Bản thân y rèn luyện bao nhiêu năm mới tới được Lam cấp vậy mà người này...

Có điều, nếu Trọng Luyện biết được những điều Lôi Cương đã trải qua sẽ không nghĩ như vậy.

Nhìn Lôi Cương xấu hổ, Trọng Luyện được coi là đệ tử kiệt xuất nhất trong lứa thanh niên của gia tộc có chút đố kỵ với hắn. Cố gắng đè nén tình cảm trong lòng, Trọng Luyện nói với giọng thản nhiên:

- Thân thể chia làm bảy cảnh giới theo thứ tự là đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Mỗi một cảnh giới tượng trưng cho sự tinh tiến của thân thể. Lúc này ngươi đạt tới Chàm cấp. Trong số đệ tử thanh niên có thể nói cũng là người nổi bật.

- Chia làm bảy bậc? Bản thân mình ở Chàm cấp? - Trong lòng Lôi Cương có chút buồn bực. Dựa theo Ngũ Hành thể tu thì bây giờ thân thể hắn đã đạt tới tầng thứ năm, không ngờ ở thánh giới Hồng Hoang lại mới chỉ đạt tới mức đó. Không biết còn cần phải có bao nhiêu thời gian nữa.

Nhìn thấy nét mặt của Lôi Cương, gương mặt Trọng Luyện hơi giật giật, cố gắng kìm nén cảm giác muốn mắng của bản thân. Ở trong tộc của y người nào đạt tới cấp độ này mà không phải dựa vào vô số sự tu luyện mới có được?

- Trọng Luyện! Không biết các ngươi tu luyện thân thể như thế nào? Gần đây ta mới đột phá tới cấp bậc này, vốn dừng lại ở Thanh (một trong số bảy màu cơ bản còn có tên là màu xanh lơ) bậc đã lâu. - Lôi Cương vội vàng hỏi. Tu luyện thân thể khó khăn khiến cho Lôi Cương không thể tiếp thụ.

- Thể tu không giống với Cương Tu giả hay người tu đạo. Thể Tu tu luyện thân thể, chỉ có trải qua thiên chùy bách luyện với vô vàn đau khổ mới có thể khai thác được lực lượng thân thể. Có lẽ thời gian tu luyện của ngươi hẳn là năm vạn năm đi. Có thể trong năm vạn năm mà tu luyện tới mức độ này đã là rất tốt. Thể Tu giả kị nhất là cái trước mắt, chỉ có từng bước một mới có thể đạt tới cấp bậc cao nhất là Tử giai. - Trọng Luyện nói một cách chậm rãi.

Lôi Cương gật đầu. Cảm nhận được hơi thở của bốn hệ tản ra từ người Trọng Luyện, Lôi Cương cảm thấy khó hiểu. Nếu theo như lời gã nói thì chẳng lẽ không cần phải đi lĩnh ngộ lực lượng của mấy hệ? Suy nghĩ một lát, Lôi Cương liền hỏi:

- Từ trong cơ thể của ngươi ta cảm nhận được hơi thở của bốn hệ. Nếu như chỉ tu luyện thân thể vậy làm sao ngươi có thể lĩnh ngộ được lực lượng của bốn hệ?

Ánh mắt của Trọng Luyện nhìn Lôi Cương giống như một con chuột bạch. Có điều, cảm giác của gã với Lôi Cương vẫn còn tốt nên giải thích: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Thể Tu chúng ta không phải là Cương Tu giả hay người tu đạo, lĩnh ngộ lực lượng mấy hệ cũng chỉ làm cho công kích mạnh thêm. Hơn nữa, thân thể kỳ diệu đâu chỉ có đơn giản như vậy? Lão tổ tông của gia tộc chúng ta có nói, thân thể tương đương với một cái hỗn độn nhỏ. Cả hỗn độn đã vô cùng mạnh. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi có thể lĩnh ngộ được mấy hẹ. Nếu không thì không thể mở ra được lực lượng trong cơ thể. Thân thể càng mạnh thì lực lượng được mở ra cũng càng mạnh.

- Thân thể là một cái hỗn độn nho nhỏ? - Lôi Cương giật mình. Lúc trước, hắn lĩnh ngộ thức thứ bốn mươi ba của Khai Thiên, lấy phẫn nộ của mình chuyển hóa thành cơn giận của trời, Lôi Cương đã hỏi về vấn đề này. Nhưng bây giờ nghe được kết quả vẫn khiến cho hắn không dám tin.

"Thân thể tương đương với một cái hỗn độn? Làm sao có thể như vậy? Có điều, nếu như không phải thì tại sao mình có thể lĩnh ngộ được thức thứ bốn mươi ba? Nên nhớ rằng thức thứ bốn mươi ba là dựa trên sự tức giận."

Cố gắng kìm chế sự khiếp sợ, Lôi Cương lại hỏi:

- Làm sao mà mở ra lực lượng trong cơ thể?

Trọng Luyện cười khổ, lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết. Lão tổ tông cũng không nói. Mà cũng không cần phải nghĩ nhiều, chờ khi lực lượng thân thể của ngươi tăng lên là tự nhiên có thể giải quyết.

Nhìn lên không trung, Trọng luyện phát hiện hôm nay mình nói nhiều lắm. Mặc dù người trước mặt cũng là Thể Tu, hơn nữa tư chất không phải tầm thường nhưng chung quy vẫn không phải là người trong tộc. Bản thân mình không thể để lộ những chuyện khác. Trọng Luyện lại nói:

- Ta muốn đi tu luyện. Có duyên sẽ gặp lại.

Không để Lôi Cương nói gì, Trọng Luyện nhanh chóng rời đi.

Nhìn Trọng Luyện bỏ đi, Lôi Cương có chút thất vọng. Mặc dù trong lòng còn có nhiều điều khó hiểu, nhưng Lôi Cương cũng hiểu được qua lời nói của gã. Trọng Luyện tới từ một gia tộc không hề tầm thường, nhưng tại sao mình lại chưa bao giờ nghe nói tới? Lôi Cương nhớ lại những gì trong Hồng Hoang luận, cuối cùng trong đầu vang lên một câu:

- Bộ tộc cổ tu truy tìm lực lượng cơ thể, là bộ tộc vương giả trong thánh giới Hồng Hoang. Vô số năm qua bọn họ không hề xuất hiện nhưng khiến cho cả bốn đại tinh vực e ngại.

Chẳng lẽ Trọng Luyện là thành viên của bộ tộc vương giả trong thánh giới Hồng Hoang? Có điều, Lôi Cương cũng chẳng suy nghĩ có phải hay không mà ngồi xuống tiêu hóa những lời Trọng luyện vừa mới nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.