Chương trước
Chương sau
Lôi Cương quay đầu, nhìn về phía vẻ mắt không tin được của Thiết Kiếm vương và Minh đế, cười nhạt, nói:

- Hai vị tiến bối, mấy nghìn năm không gặp, không nghĩ tới các ngươi cũng tới Vô Thượng giới. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Ngươi… ngươi đúng là Lôi Cương?

-

Minh đế kêu lên, nhìn Lôi Cương chằm chằm, rồi dụi dụi hai mắt như thể cho rằng mình đang nằm mơ. Bọn họ có thể tới Vô Thượng giới, nơi mà bọn họ biết chắc là phức tạp, nhưng, lúc này, đúng là bọn họ không nghĩ tới lại gặp Lôi Cương ở nơi này. Minh đế và Thiết Kiếm vương nhìn nhau, cùng nghĩ tới điều gì đó, vẻ khiếp sợ trong ánh mắt họ cũng thu lại, thay vào đó là vẻ vô cùng cung kính.

- Tốt lắm! Ngu Đao, thân thể của ngươi đã đạt tới mức độ nhất định, ta tin rằng không bao lâu sau, ngươi sẽ đạt tới mức độ tốt hơn. Về phần Tiểu Phần, ngọn lửa của ngươi đã đạt tới cấp độ huyền hỏa, hãy đi cùng ta đến Cấm Lục một phen.

Lôi Cương nhìn Ngu Đao chăm chú, cười nói với Tiểu Phần. Còn sắc mặt Thủy Vô cứng ngắc nhìn Lôi Cương, lắp bắp nói:

- Sư…tôn, đây…, người này… là sư huy của đồ nhi sao?

- Trong ba đồ đệ của Vi sư, theo ta, Ngu Đao là lâu nhất, Quân Thắng thứ hai, còn ngươi là thứ ba,.Ngu Đao là đại sư huynh của ngươi.

Lôi Cương đưa mắt nhìn Thủy Vô, nói. Ngu Đao nhìn Thủy Vô chằm chằm, rồi lộ ra vẻ vui mừng, vỗ vỗ vai Thủy Vô nói:

- Tiểu sư đệ, xem ra, chúng ta cần phải trao đổi tình cảm nhiều hơn nữa, ngươi nói có phải không?

- Đại…đại sư huynh, Thủy Vô ra mắt đại sư huynh.

Thủy Vô cười gượng, cuống quýt nói.

- Đừng…đại sư huyng ta không lượng thứ cho ngươi được, chẳng phải lúc trước ngươi gọi ta là đầu trọc sao?

Ngu Đao nham hiểm nói, tất nhiên, gã cũng chỉ giả bộ như thế.

- Khụ…khụ, đại sư huynh, trước đây, đúng là Thủy Vô có mắt như mù, không biết đại sư huynh. Lực một quyền của đại sư huynh thiếu chút nữa đã khiến sư đệ ta hồn vía lên mây. Thủy Vô xin bái phục.

Thủy Vô xấu hổ cười, nói.

- Được rồi, các ngươi có chuyện gì vậy? Hai vị thành chủ của thành Cửu Ngũ là hai người các ngươi đây sao?

Lôi Cương nhìn Thủy Vô và Hoàng Diệu tông, nói.

- Sư tôn, hơn một ngìn năm nay, ta cùng với Hoàng Diệu tông đã cùng nhau rèn luyện, cuối cùng…cuối cùng muốn xây dựng một thành để chơi đùa, cho nên…

Thủy Vô dũng cảm đối diện với Ngu Đao, vội vã trả lời.

Lôi Cương lại nhìn về phía Ngu Đao, Ngu Đao cũng vội vã nói:

- Sư tôn, lúc trước ta với Tiểu Phần cùng rèn luyện thì bị người ta vây công, rồi được đạo hữu của liên minh Tán Tu xuất thủ để cứu giúp, cho nên mới gia nhập vào liên minh Tán Tu.

Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu, nhìn cường giả cương thần địa giai kia, nói:

- Hắn chính là minh chủ của liên minh Tán Tu sao?

- Đúng vậy, hắn là minh chủ.

Tiểu Phần thấp giọng nói, nhìn lão giả, trong ánh mắt y ẩn chứa vẻ tôn kính.

Lôi Cương gật đầu chào lão giả, rồi bước đi, nói:

- Vào thành rồi nói.

Ngay lập tức, đoàn người bay vào trong thành Cửu Ngũ, còn những người tu luyện kia đang xem cuộc chiến vốn sắp đến hồi cuồng nhiệt, thì lúc này, sau khi người đàn ông huyền bí xuất hiện, thì lại kết thúc một cách khó hiểu, khiến không ít người tu luyện thất vọng ra về.

Ở chỗ sâu bên trong thành Cửu Ngũ, trong một tòa đại điện, các cao thủ của thành Cửu Ngũ cùng với hơn mười tên cao thủ của liên minh Tán Tu ngồi xếp bằng. Lôi Cương cũng ngồi ngay ngắn ở phía trên, ánh mắt hắn đảo qua sắc mặt bình thản của lão giả ở phía dưới, nói:

- Minh chủ Tán Long, không biết, để cho liên minh Tán Tu sát nhập vào thành Cửu Ngũ ta có được không?

Trong lòng Lôi Cương chợt hiện ra một ý nghĩ, nếu Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông xây dựng lên thành Cửu Ngũ, sao lại không nâng cấp toàn bộ thế lực của thành Cửu Ngũ, để trở thành một trong những phái lớn nhất ở Vô Thượng giới?

Sắc mắt lão giả cương thần địa giai trùng xuống, nhưng một người tu luyện của liên minh Tán Tu đứng lên, nhìn Lôi Cương chằm chằm, cười lạnh, nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là dư nghiệt thể tu sao? Muốn đưa liên minh Tán Tu ta về thành Cửu Ngũ sao?

Mấy người Tiểu Phần, Ngu Đao, Hoàng Diệu Tông, Thủy Vô cùng đưa mắt nhìn tên tu luyện này chằm chằm, sát khí trong mắt lóe lên.

- Nếu như…ta nói, ta là thể tu dư nghiệt thì sao?

Lôi Cương nhìn xuống tên cường giả cương thần huyền giai, cười nhạt nói.

Vùng xung quanh lông mày của lão giả cương thần địa giai run lên, ánh mắt đục nhìn về phía Lôi Cương đầy vẻ không thể tin được. Sau khi đánh giá Lôi Cương cẩn thận, lão bắt đầu nói:

- Đạo hữu, hãy coi chừng vạ cũng từ miệng mà ra.

Vẻ mặt bốn người Tiểu Phần, Ngu Đao, Minh đế, Thiết Kiếm vương đều kinh hãi nhìn Lôi Cương. Bọn họ đã tu luyện ở Vô Thượng giới nhiều năm nay, đối với bốn chữ dư nghiệt thể tu thì như sấm bên tai, có thể phá hủy gia tộc mạnh nhất ở Vô Thượng giới, sáu thế lực, tám đại tông phái cùng với không ít cường giả đỉnh cao của Tán Tu, hắn…là Lôi Cương sao? Người phản ứng đầu tiên là Ngu Đao, dù sao, gã cũng đã chiếm được bí quyết Ngũ hành thể tu, còn những người tu luyện còn lại đều chìm trong khiếp sợ. Nhưng khi nghe Tán Long nói thì không khỏi nghi ngờ, nhìn Lôi Cương, trên khuôn mặt đầy vẻ không tin.

Bất luận gì, hai người Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông cũng không ngạc nhiên, Lôi Cương tiêu diệt những thế lực lớn này, bọn họ đã ngồi đợi sẵn một bên, nên tự nhiên sẽ hiểu.

Lôi Cương thản nhiên cười, lấy ra hư kiếm, nói:

- Chỉ bằng thanh kiếm này, nếu quý vị đạo hữu có thể cầm được kiếm này, từ nay, thành Cửu Ngũ sẽ là của liên minh Tán Tu.

Lão giả Tán Long nghe nói vậy thì sắc mặt khẽ biến, rồi đứng dậy. Lôi Cương lãnh đạm cười, hai tay cầm hư kiếm tung lên, một tiếng xe gió vang lên, hai tay lão giả kia chìa ra, định bắt lấy hư kiếm.

- Ầm!

Đất rung núi chuyển, cả đại điện lung lay dữ dội, cả thành Cửu Ngũ cũng chìm trong lay động. Tán Long bị ép vào trong lòng đất, Lôi Cương liền nở nụ cười. Hắn tiến vào lòng đất, lấy hư kiếm, lúc này Tán Long mới chật vật bay ra, toàn thân lão cực kỳ nhếch nhác, tóc bạc đầy đầu rơi lả tả trên vai, hai bàn tay đã nát bét.

- Đây…

Trong đại điện, mọi người hít lấy khí lạnh, có thể khiến cho cường giả cương thần địa giai chật vật như vậy, hắc kiếm này rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào rồi? Người này, chẳng nhẽ thực sự là dư nghiệt thể tu? Ngoài dư nghiệt thể tu ra, không aai có thể có sức mạnh kinh khủng để cầm được hắc kiếm đó sao?

Tán Long hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, hai tay lão nhanh chóng dài ra, lão chắp tay cung kính nói:

- Xin tiền bối bỏ qua, liên minh Tán Tu nguyện nhập vào thành Cửu Ngũ.

Tán Long cũng không phải là người bảo thủ, hắc kiếm này ẩn chứa sức mạnh khiến Hư Long kinh hồn bạt vía, trọng kiếm như vậy mà đặt ở trên người mình, có lẽ mình sẽ hóa thành thịt vụn trong nháy mắt. Nếu hắn không phải là dư nghiệt thể tu, thì thử hỏi, ở Vô Thượng giới, ngoài dư nghiệt thể tu ra, thì ai còn có thể có sực mạnh kinh khủng như vậy.

Người có tên cây có bóng, cái tên dư nghiệt thể tu đủ để khiến cho các thế lực lớn ở Vô Thượng giới, cùng vô số tán tu phục tùng. Tiên huyết của mười mấy thế lực lớn kia, vô số thi hài đó là bài học. Lúc này, ngoại trừ vài người ở Vô Thượng giới ra, ai dám đối đầu với dư nghiệt thể tu? Ánh mắt rất nhiều người tu luyện đã sợ hãi lại càng thêm kinh hãi, kính trọng nhìn Lôi Cương.

Chỉ nghe thấy tiếng thở trong đại điên, ngay cả Tán Long cũng như vậy. Mặc dù, lão tự kiêu rằng tu vi của mình phi phàm, nhưng đối mặt với dư nghiệt thể tu, lão có một nghìn lần cũng không dám khinh suất.

Người khiếp sợ nhất chính là Thiết Kiếm vương và Minh đế. Ánh mắt hai người bọn họ đờ đẫn nhìn Lôi Cương, nói không lên lời. Dù có thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, con kiến hôi trong mắt họ ngày xưa thì nay chính họ lại chính là kiến hôi trong mắt hắn, mà ngay cả con kiến hôi cũng không đáng. Sau khi hít thở sâu, hai người nhìn nhau, cùng nghĩ tới Vân lão, rồi thầm than, khổ luyện suốt ba năm lại không bằng một danh sư chỉ điểm. Lôi Cương có thể có ngày hôm nay, tất nhiên là có sự chỉ dạy của vị tiền bối kia, nhưng không biết, sự trưởng thành của Lôi Cương đến bây giờ không có liên quan nhiều đến Vân lão.

Lúc này, lòng căm thù của hai người bọn họ cũng tạm thời lắng xuống, sự khiếp sợ trong lòng làm cho bọn họ như thể thông minh hơn.

- Được, Cửu Ngũ, Cửu Ngũ chí tôn, từ nay về sau, cái tên Cửu Ngũ chắc chắc sẽ nổi lên ở Vô Thượng giới, cùng tên với ba đại gia tộc.

Lôi Cương cất giọng nói.

- Tham kiến tông chủ!

Tán Long bước lên, cung kính nói.

- Tham kiến tông chủ!

Hơn một trăm tên cao thủ trong đại điện cùng kính cẩn nói.

Khóe miệng Lôi Cương khẽ nhếch lên vẻ vui vẻ, thành lập được thế lực của mình ở Vô Thượng giới, đây là điều hắn không nghĩ tới, chẳng qua là biết thời biết thế mà thôi.

Ngay lập tức, Lôi Cương truyền cho Tán Long là đại trưởng lão của thành Cửu Ngũ, còn Tiểu Phần, Ngu Đao, Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông là trưởng lão, năm người cùng hiến kế cho các đại sưự trong thành Cửu Ngũ. Sau khi bàn giao lại, Lôi Cương liền mang Tiểu Phần rời khỏi đại điện.

Lúc này, Lôi Cương và Tiểu Phần đang bay về phía nam của thành Cửu Ngũ, Lôi Cương chậm rãi nói:

- Tiểu Phần, ngươi nói, gia gia ngươi vào Cấm Lục, ta sẽ đi trước mấy hôm, mà Cấm Lục cực kỳ hiểm ác đáng sợ, ngay cả ta cũng không có cách nào để toàn thân mà trở ra. Ngươi có định đi vào không?

Tiểu Phần nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ kiên đinh, thấp giọng nói:

- Lôi Cương ca ca, gia gia ở trong chỗ cấm lục, dù có chết Tiểu Phần cũng muốn đi tìm người.

Lôi Cương gật đầu, nói:

- Nếu như vậy, hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ cùng đi vào chỗ cấm lục ở phía tây của Cửu U giới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.