-U Tuyết, vì sao muội lại dại dột như vậy? Ta đáng để muội làm thế sao?
Lôi Cương ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của U Tuyết, dịu dàng nói.
-Lôi Cương, huynh không chết, huynh không chết. Thật tốt quá, thật tốt quá. Muội…Muội không phải đang nằm mơ chứ?
Trận U Tuyết ôm chặt lấy Lôi Cương, nước mắt chảy xuống. Vào giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có mình Lôi Cương. Nàng đã quên tất cả về Quân Lâm và hôn lễ, chỉ thầm muốn ôm lấy người nam tử trước mắt, không để hắn biến mất mà thôi! Vĩnh viễn nàng không muốn hắn biến mất.
Rất nhiều tu luyện giả đều bàn tán xôn xao, không khí vui vẻ, sôi nổi lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
-Vì sao? Trận U Tuyết, vì sao?
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Quân Lâm vang lên!! Song quyền của gã nắm chặt, trán nổi gân xanh, gương mặt gã méo xẹo nhìn cảnh Trận U Tuyết ôm chặt lấy Lôi Cương.
Trận U Tuyết đang ôm Lôi Cương vừa nghe thấy tiếng Quân Lâm, chợt tỉnh ngộ. Nàng quay đầu nhìn Quân Lâm, ngập ngừng nói:
-Quân Lâm, xin lỗi huynh…Ta…Ta không biết là Lôi Cương không chết.
-Nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta. Đã là cam tâm tình nguyện, sao giờ nàng còn làm như vậy? Nàng không biết nàng làm như vậy ta còn có thể ngóc đầu dậy nổi sao? Quân Lâm ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Vô Thượng giới này nữa? Quân gia ta còn có thể uy hiếp quần hùng được nữa sao?
Gương mặt Quân Lâm cơ hồ trở nên dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton/3274414/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.