Chương trước
Chương sau
Kim Viêm Long gọi ra chiến giáp còn chưa kịp tấn công Lôi Cương đã thấy Kim Cuồng Chiến phá trận thoát ra. Lão ngây người, càng khiếp sợ hơn khi thấy thân thể cao lớn không ngừng cùng đôi mắt ngập tràn sát khí của y. Kim Viêm Long nhìn chằm chằm Kim Cuồng Chiến, vô cùng khiếp sợ. Kim Cuồng Chiến vừa bước ra, khí thế mạnh mẽ của Kim Viêm Long đã bị đẩy lùi. Mười hai vị trưởng lão cũng bị đánh bay đi, dường như một bước chân của Kim Cuồng Chiến có ẩn chứa sức mạnh lớn lao vậy.

Lôi Cương nhìn chằm chằm Kim Cuồng Chiến lạ lùng. Hắn cảm nhận được sức mạnh của y đang hình thành từng đợt ánh sáng màu đen, nhưng điều khiến Lôi Cương còn kinh ngạc hơn nữa chính là mục tiêu của Kim Cuồng Chiến lúc này chính là hắn. Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được sự quen thuộc qua đôi tròng mắt đen sì phát ra ánh sáng yêu ma quỷ quái của y đang nhìn chằm chằm hắn.

-Chuyện này…Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lôi Cương thầm kinh ngạc. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc này. Chợt, Lôi Cương nhìn chằm chằm luồng sát khí đen sì đang toả ra trên người Kim Cuồng Chiến. Hắn chấn động, một ngọn núi nhỏ hiện lên trong lòng bàn tay hắn, chính là trùng diên đen sì. Lôi Cương còn chưa kịp khống chế độ lớn của trùng diên, nó đã nhảy ra khỏi tay hắn, lơ lửng trong không trung, từ từ xoay trong. Từ trong trùng diên, một luồng khí tức đen thùi lan ra, một luồng sức mạnh cũng phát ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi ngoại trừ nơi Lôi Cương đứng. Cả bọn Kim Viêm Long phải thối lui, rời khỏi đỉnh núi. Bầu trời trên đỉnh Kình Thiên chẳng mấy bốc bị bao phủ bởi những đám mây đen sì, dường như bị vấy mực vậy, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

-Tham kiến Ma tổ. Text được lấy tại truyentop.net

Kim Cuồng Chiến đột nhiên xuất hiện trước mặt, cách trùng diên một thước, quỳ một gối xuống đất, hết sức cung kính nói.

Lôi Cương không thể giải thích được tất cả những chuyện này, nhưng thấy thanh kiếm đen sì nhập vào đỉnh đầu Kim Cuồng Chiến khiến hắn giật mình. Lúc này, luồng sáng đen sì trên bầu trời gần như đã bao phủ toàn bộ ngọn núi. Lôi Cương vội vã thu hồi trùng diên. Đám mây đen sì trên trời nháy mắt rút đi. Kim Cuồng Chiến khẽ run lên, trong mắt y hiện lên một tia sáng quỷ dị, nhìn chằm chằm Lôi Cương.

-Sát!!

Kim Cuồng Chiến đột nhiên rống lên một tiếng, đôi mắt quỷ dị chất chứa đầy hận thù. Nhưng y còn chưa kịp tiến một bước nào, biểu cảm trên gương mặt y đã thay đổi, đột nhiên trở nên hết sức cung kính, đôi mắt run run. Một lúc lâu sau, y lại rống lên, sát khí toát ra toàn thân.

Chuyện này khiến Lôi Cương không ngừng nghi hoặc. Kim Cuồng Chiến hiện không hẳn là Kim Cuồng Chiến, mà hẳn là kiếm linh của thanh kiếm đen sì kia. Có điều, vì sao thanh kiếm kia lúc thì muốn giết hắn, lúc thì lại sợ hắn? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lôi Cương chần chờ chốc lát, thân thể khẽ động, nháy mắt tấn công Kim Cuồng Chiến mạnh mẽ. Muốn lấy được tin tức từ Kim Cuồng Chiến, tất phải đánh cho thanh kiếm kia rời khỏi người y, để y có thể tỉnh táo trở lại.

Nhưng chuyện khiến Lôi Cương ngạc nhiên chính là, hắn vừa mới nghĩ đến thanh kiếm, một luồng sáng đen sì bắn ra khỏi đỉnh đầu Kim Cuồng Chiến. Kim Cuồng Chiến ngã lăn ra đất, bất tỉnh. Lôi Cương khó hiểu nhìn thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu mình. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

-Ma…Tổ.

Một giọng nói chậm rãi tựa như từ cõi hồng hoang vang lên bên tai Lôi Cương. Thần hồn của hắn chợt run lên, suy nghĩ trở nên mơ hồ. Lôi Cương lắc đầu, nhìn thanh kiếm xoay tròn trên bầu trời, càng lúc càng cảm thấy mất tỉnh táo.

-Ma…Tổ…

Tiếng gọi không ngừng vang lên. Ánh mắt Lôi Cương dần mờ đục dần, rồi ngây dại. Hắn đờ đẫn nhìn phía trước. Thần hồn ở trong Nê Hoàn cung đột nhiên có biến đổi khác thường. Từ trên đỉnh thần hồn đột nhiên xuất hiện một chất lỏng đen sì như mực nước. Chất lỏng này từ từ loang ra, cuối cùng nhuộm đen toàn bộ thần hồn của Lôi Cương. Thần hồn của hắn lúc này cũng tựa như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.

Cùng lúc chất lỏng đen sì lan ra trong thần hồn, thân thể Lôi Cương cũng từ từ biến thành một màu đen sẫm.

-Ma…Ma tổ.

Giọng nói không ngừng vang lên. Cả người Lôi Cương vừa hoá thành đen sì, thanh kiếm này chọc vào đỉnh đầu hắn, định chui vào trong cơ thể. Có điều, thanh kiếm mới chỉ chọc vào được mấy tấc thì trán Lôi Cương đột nhiên phát ra ánh sáng sáu màu chói mắt. Trong luồng ánh sáng này dường như có sáu con rồng đang cử động. Từ trán hắn vang lên một tiếng rít gào. Trong Nê Hoàn cung, thần hồn gần như đã nhiễm đen hoàn toàn đột nhiên như được lọc sạch. Khoảnh khắc ánh sáng sáu màu hiện lên, chất lỏng đen sì này nhanh chóng co rút lại, cuối cùng ngưng lại chỉ còn là một giọt mực nước, hoà vào trong thần hồn của Lôi Cương. Thanh kiếm đen sì bị đẩy ra, ánh sáng sáu màu dần biến mất, có điều trong không gian vẫn không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai, khiến người nghe sởn cả gai ốc.

Khi lớp ngoài đen sì kia rút hết khỏi người hắn, ánh sáng sáu màu cũng từ từ chìm vào trong trán Lôi Cương. Lôi Cương đột nhiên rùng mình, tỉnh táo lại, nhìn xung quanh. Hắn có một cảm giác không lành, nhưng lại không thể đoán ra cảm giác này từ đâu mà có. Hít một hơi thật sâu, thần thức của Lôi Cương lan ra tìm thanh kiếm đen sì, nhưng dường như thanh kiếm đã tan biến trong hư không. Chuyện gì đã xảy ra? Lôi Cương thầm nghĩ, đột nhiên, hắn nhìn thấy dưới đất có một đám cát đen sì. Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, bốc lên một nhúm cát, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Những hạt cát này chính là những mảnh vụn của kim loại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lôi Cương lắc đầu, nghi hoặc, nhìn Kim Cuồng Chiến đang nằm trên đất.

Sau khi kiểm tra, Lôi Cương nhướng mày, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Kim Cuồng Chiến. Một luồng sức mạnh dũng mãnh truyền vào trong cơ thể Kim Cuồng Chiến.

"Phốc…" Kim Cuồng Chiến phun ra một ngụm máu đen, mặt mày tái nhợt. Y mở mắt, nhìn Lôi Cương. Vừa thấy mặt Lôi Cương, Kim Cuồng Chiến càng thêm nhợt mặt, y định giãy dụa, nhưng toàn thân vô lực. Y chỉ biết nhìn chằm chằm Lôi Cương, quái khẽ:

-Lôi Ma?

-Ta là Lôi Cương, chắc ngươi vẫn còn nhớ. Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không? Lúc trước khi người cùng ca ca ta đi từ Chí bảo ra, ca ca ta liền biến mất. Ngươi thì phát điên. Rốt cuộc các ngươi đã gặp chuyện gì trong Chí bảo?

Lôi Cương nhìn chằm chằm Kim Cuồng Chiến, chậm rãi nói. Mấy ngày vừa qua, Lôi Cương đã biết được từ khi Lôi Ma ca ca và Kim Cuồng Chiến từ trong Chí bảo ra mới phát sinh chuyện quái dị.

-Lôi Ma biến mất? Chí bảo?

Đôi đồng tử của Kim Cuồng Chiến thoáng co lại. Y hồi tưởng lại.

-Hô…

Kim Cuồng Chiến hít sâu mấy hơi. Y sợ hãi, dường như nhìn thấy cái gì, liền lẩm bẩm nói:

-Ca ca ngươi chiếm được một hạt châu, ta chiếm được một thanh kiếm đen sì. Những vật này là gì? Chẳng lẽ mọi chuyện là do ta sao?

Kim Cuồng Chiến lẩm bẩm.

-Ca ca ta đoạt được một viên châu?

Lôi Cương nghi hoặc nói.

-Đúng, là một viên châu, ở một nơi rất quái dị.

Kim Cuồng Chiến nhìn phía trước, lẩm bẩm nói.

-Mau nói rõ ra! Rốt cuộc là nơi nào?

Lôi Cương nhíu mày. Nhìn vẻ mặt Kim Cuồng Chiến, hắn biết ngay có chuyện không ổn. Đôi mắt vô thần của Kim Cuồng Chiến nhìn chăm chăm về phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm, dường như đang nói gì đó.

-Nơi đó…nơi đó…có…có rất nhiều người. Những người khổng lồ…cao…hai mươi trượng, nhiều, nhiều mãnh thú lắm…

Kim Cuồng Chiến lẩm bẩm nói. Cuối cùng, vẻ mặt y đờ đẫn dần, sức sống toàn thân biến mất. Lôi Cương nhìn Kim Cuồng Chiến không còn cử động, đã chết rồi sao?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Hắn nhìn phía trước, nơi đó là nơi nào? Người khổng lồ cao hơn hai mươi trượng? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lôi Cương thở hắt ra, tuy rằng hắn chưa có đáp án chính xác, nhưng chắc hẳn chuyện Lôi Ma ca ca biến mất có liên quan đến hạt châu kia. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương biến mất.

Lôi Cương dự định tìm một nơi để lĩnh ngộ hành mộc. Còn chuyện ca ca, hắn biết với thực lực hiện tại của bản thân, hắn không đủ sức giải đáp tất cả, chỉ còn cách lần nữa cất giấu trong đáy lòng, chờ đến lúc sức mạnh gia tăng sẽ tìm hiểu.

Kim Cuồng Chiến chết cắt đứt toàn bộ manh mối về tung tích của Lôi Ma. Lôi Cương chỉ biết được rằng, hai người đó nhờ cơ duyên mà đến được một nơi nào đó trong Chí bảo, mỗi người chiếm được một thứ rồi biến thành như vậy. Lúc này, chuyện khiến hắn không thể giải thích được chính là, nơi mà Kim Cuồng Chiến nói đến là nơi nào? Lúc trước, hắn ở Chí bảo không hề gặp chuyện gì quái dị, vậy còn Chí bảo này rốt cuộc là như thế nào? Những chuyện này Lôi Cương càng nghĩ càng cảm thấy Chí bảo thần bí. Trong đó không chỉ có vũ khí của Ngũ đế thượng cổ mà còn có thần thú, và người khổng lồ cao hơn hai mươi trượng như Kim Cuồng Chiến nói.

-Hô!

Hít một hơi, Lôi Cương dằn lại những suy nghĩ này. Hắn biết lúc này có nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ còn cách chờ cho thực lực của hắn gia tăng mới có thể lý giải tất cả. Lúc này, Lôi Cương chỉ biết cầu mong cho Lôi Ma ca ca có thể vượt qua tất cả cửa ải khó khăn. Còn chuyện lĩnh ngộ hành kim, nơi tốt nhất để hắn luyện tập chắc chắn là trong không gian Hỗn Kim Chi Nguyên rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.