Nghe vậy Đan Thần sửng sốt, theo tay phải Luyện Trọng Tử quay lại nhìn, con ngươi đột nhiên co rụt lại nhìn một người to lớn trăm trượng đang đứng quay lưng lại với Đan Tông đại trưởng lão. Đan Thần vừa nhảy vừa mắng: "Chết tiệt… Đây là người sao? Hắn là ai vây? "
Luyện Trọng Tử sửng sốt, cười khổ nói: "Hãy hỏi mình ấy, hắn là do ngươi mới như vậy. " Chẳng biết vì sao từ Luyện Trọng Tử tới mấy vị trưởng lão đều hâm mộ Đan Thần. Có thể có những huynh đệ như vậy còn mong gì hơn nữa?
Khuôn mặt Đan Thần dài ra, khuôn mặt bướng bỉnh chậm rãi cau mày, nhíu mắt thân thể bay lên không. Khi thấy rõ dáng dấp, Đan Thần như không tin vào mắt nói: "Lôi Cương sao? "
Nghe tiếng kinh ngạc của Đan Thần khiến Lôi Cương quay đầu nhìn Đan Thần, âm thanh tựa như sấm dậy nói: "Đan…Đan Thần…ta lấy lại công bằng…cho ngươi. " Lôi Cương liên tục lúc lắc đầu giống như muốn làm cho mình tình táo lại.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Đan Thần dại ra, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp. Nhìn thấy dáng dấp Lôi Cương như vậy, Đan Thần chỉ thấy mũi mình cay cay, cầm lấy nước mắt, Đan Thần nói: "Lôi Cương…Không có việc gì! Ngươi hãy thu nhỏ thân thể lại đi, chúng ta ở đây đợi bọn họ đến tính sổ, thế nào? "
Lúc trước, khi nghe được Lôi Cương nói giúp Đan Thần lấy lại công đạo. Đám đệ tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai đắc tội với Đan Thần toàn thân run rẩy. Mà gã chấp sự của tầng thứ tư gần như bất tỉnh, trong lòng bọn họ đều nghĩ "Nhất định là nhầm lẫn, Đan Thần không phải Đan Thần. " Nhưng lúc này bọn họ ngây người cả ra, ngơ ngạác nhìn Lôi Cương và Đan Thần nói chuyện với nhau. Tên chấp sự tầng thứ tư mềm oặt trên mặt đất, hai mắt vô thần lẩm bẩm nói: "Xong…Xong…". Có vài tên đệ tử hôn mê bất tỉnh. Nhìn thân thể to lớn kia, bản thân họ làm sao có thể chịu được một quyền? Ngay cả đại trưởng lão cũng bị đánh lùi.
"Không.. Không được.. Đan Thần, ngươi và Luyện Hư là bằng hữu của ta…là huynh đệ của ta.. Ta sẽ không để cho ai khinh rẻ các ngươi. " Lôi Cương trừng mắt lắp bắp nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Cảm ơn ngươi, Lôi Cương. Ngày hôm nay ngươi uống say rồi, đợi lát nữa hãy nói, ngươi ngủ một lát đi đã" Đan Thần ngăn dòng nước mắt thấp giọng nói.
"Không…Không được, ta…ngày hôm nay ta…nhất định phải …. Lấy lại công bằng cho ngươi. " Lôi Cương lắc đầu kiên quyết nói. Lập tức Lôi Cương trừng mắt nhìn Đan Tông đại trưởng lão, lần thứ hai chỉ tay phải nói: "Ngươi…Ngươi là Đan Tông trưởng lão? Nhanh…Hay để ta đòi lại công bằng? Nếu để ta ra tay…ta sẽ giết ngươi…ngươi Đan Tông. "
Sắc mặt Đan Tông đại trưởng lão cứng ngoắc, tức giận vô cùng. Tuy rằng Lôi Cương đã uống say nhưng năm lần bảy lượt nói muốn giết Đan Tông, trước mặt hơn mười vạn đệ tử Đan Tông làm sao mà lão không nổi giận cho được. Đan Tông đại trưởng lão lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thấy công đạo, Lão phu sẽ cho ngươi, chúng ta hãy ra ngoài kia". Liền đó bay ra phía ngoài kết giới, Lôi Cương quay đầu ra theo.
Bên trong Đan Tông gương mặt mọi người đều dại ra. Chin vị trưởng lão Đan Tông cùng với Đan Tông Tông chủ vội vàng bay ra kết giới. Đan Thần giở khóc giở cười, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử Lôi Cương này, xem ra sau này không nên để hắn uống rượu nữa. "
Đan Thần vừa ra đến kết giới thấy thân thể to lớn khoa trương của Lôi Cương điên cuồng tấn công về phía Vấn Luyện Tử. Mỗi một quyền đánh ra kèm theo tiếng gió cắt không khí khiến trong lòng Vấn Luyện Tử kinh hãi vô cùng, Tuy rằng Lôi Cương say nhưng thực lực không hề giảm sút, hơn nữa tấn công còn thêm sắc bén. Quả thực Vấn Luyện Tử khó tránh khỏi đi đến cái chết.
Cũng may tu vi của Vấn Luyện Tử cũng không bình thường, gần như đã tiến vào cảnh giới đạo thần. Hành hỏa khí tráo của hắn đã bị Lôi Cương đánh nát, Lôi Cương tấn công cực nhanh khiến hắn chống đỡ không xuể.
"Tử hỏa! " Vấn Luyện Tử nổi giận gầm lên một tiếng, cả người bừng lên tử hỏa cháy bừng bừng. Tử hỏa đã thành màu trắng chứng tỏ đã luyện tới đỉnh điểm và bắt đầu đi vào huyền hỏa. Hai tay Vấn Luyện Tử cùng phát ra hai luồng tử hỏa nhằm phía Lôi Cương bắn đi, cả người hình thành một cái lồng phòng ngự bằng tử hỏa. Hừ nhẹ một tiếng, Vấn Luyện Tử gọi ra một thanh kiếm tiên màu tím, màu tím của kiếm tiên bao phủ toàn thân hòa với tử hỏa dũng mãnh. Thanh kiếm tiên phát ra ánh sáng rực rỡ, một đạo kiếm quang màu tím hướng phía Lôi Cương bắn đi.
Kiếm này là thượng phẩm kiếm tiên cửu giai, nhìn kiếm quang sợ rằng còn trên cả kiếm tiên cửu giai. Kiếm tiên này do cao thủ khí tông luyện chế mà thành. Một kiếm hướng phía Lôi Cương vọt tới. Trong cơ thể Vấn Luyện Tử chân khí cuồn cuộn dồn vào kiếm tiên.
Cảm nhận được sự uy hiếp, Lôi Cương có chút cảnh giác nhìn ánh kiếm màu tím đang bay đến. Lôi Cương cố sức nhìn thì thấy rõ lúc kiếm quang kéo đến, nội tâm lay động, gầm nhẹ một tiếng, hai tay mạnh mẽ quay về hướng Vấn Luyện Tử chụp kiếm.
"Ầm!! " Một tiếng nổ vang trời, chấn động cả bốn phương tám hướng khiến người tu luyện trong phạm vi vạn dặm đều hết sức sợ hãi.
Song chưởng cùng đánh khiến tiếng sấm sét vang lên trong trời đất, mặt đất rung chuyển kịch liệt, tám vị chưởng lão Đan Tông run rẩy. Sắc mặt Đan Tông Tông chủ đại biến đều lùi tới sát biên giới kết giới. Đan Thần trực tiếp bị đánh bật vào trong kết giới.
Thống khổ nhất là Vấn Luyện Tử, bị sóng chấn động quá mạnh đẩy lùi trăm mét, tay phải cầm kiếm đã bị tê dại, nhìn kiếm tiên cửu giai thượng phẩm của mình bị Lôi Cương đánh thành cát bụi, trong lòng hắn đau như cắt. Đây chính là thanh kiếm tiên yêu quý nhất của hắn. Không để cho Vấn Luyện Tử phản ứng nhiều, Lôi Cương lại tấn công lần thứ hai như cuồng phong bão giật kéo tới.
Trong lòng Vấn Luyện Tử gào thét, né tránh từng đường quyền của Lôi Cương. Trong lòng đang nghĩ làm sao đẩy lùi được thế tấn công của Lôi Cương. Đột nhiên Lôi Cương công kích chậm dần rồi từ từ trở nên thong thả, cuối cùng quay qua Vấn Luyện Tử đánh ra một quyền rồi hắn ngã xuống. Xung quanh trăm trượng mặt đất kịch liệt rung chuyển, thân thể hắn mềm nhũn, trở lại nguyên hình nằm ở một chỗ, chìm vào hôn mê.
Vấn Luyện Tử nhìn Lôi Cương đang hôn mê mà gương mặt lão liên tục thay dổi, nội tâm buồn khổ vạn phần, đây là gì chứ? Đang đánh mà lăn ra ngủ?
Mấy người Luyện Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, Lưu đạo hữu rốt cục đang ngủ.
"Mà thôi, chỉ tại lão phu không may. " Cân nhắc một lúc, Vấn Luyện Tử không sao ra tay được với Lôi Cương, Lúc này mà làm Lôi Cương tỉnh giấc, sợ rằng không chỉ là rượu điên mà thực sự là nổi giận.
Gương mặt Vấn Luyện Tử âm trầm nhìn mấy trưởng lão phía trước, hừ lạnh nói: "Trong vòng một ngày, lão phu muốn có câu trả lời. " Nói xong, hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong kết giới. Sắc mặt đám người Luyện Trọng Tử chỉ biết cười khổ, Đan Tông Tông Chủ cùng mấy người trong nháy mắt tiến vào trong kết giới.
Cuối cùng, Luyện Trọng Tử hạ xuống ôm lấy Lôi Cương tiến vào trong kết giới.
Một ngày sau, Luyện Trọng Tử đem sự tình hỏi cho rõ ràng, điều đó khiến cho đám thượng cấp của Đan Tông đều giận giữ.
"Đem mấy người trục xuất khỏi Đan Tông. " Tiếng Đan Tông đại trưởng lão vang vọng khắp núi non Đan Tông, hắn không nghĩ tới thiếu chút nữa mình đã bị thương nặng chỉ bởi vì chuyện hai gã chấp sự của tầng thứ hai và tầng thứ tư liên kết với nhau đè nén một gã đệ tử có tư chất rất tốt.
"Phế bỏ tu vi của mấy người, xóa đi ký ức của bọn họ, trục xuất khỏi Đan Tông. " Tiếng Đan Tông Tông chủ gầm nhẹ vang lên.
"Đem mấy người đó giết đi. " Đan Tông đại trưởng lão rống lên tức giận. Chẳng biết vì sao bị Lôi Cương đánh một quyền nằm trên mặt đất, nhưng biết được sự tình đó khiến đại trưởng lão trong lòng cực kỳ tức giận.
Tùy theo mọi việc ai có liên lụy đều trục xuất khỏi Đan Tông. Đan Thần trực tiếp trở thành chấp sự của tầng thứ tư. Trải qua chuyện này, Trên dưới đệ tử Đan Tông đều nhìn Đan Thần với ánh mắt sợ hãi. Trong khoảng thời gian ngắn, uy danh của Đan Thần ngày càng tăng vọt, chính là do cơn say rượu của Lôi Cương mà ra cả.
Mười ngày sau, trong tiểu viện tại tầng thứ tư trong Đan Tông, Đan Thần đứng trước mặt Lôi Cương, nhìn hắn ngủ say mà trong mắt gã tràn đầy sự ấm áp, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười.
"Tiểu tử này, tuyệt đối không cho hắn uống rượu nữa, bằng không, không biết còn tai họa gì nữa xảy ra. " Trong lòng Đan Thần suy nghĩ, thân là chấp sự của tầng thứ tư, có thể nói đó là một điều hết sức vui mừng đối với gã. "Lão tử khiến không ai còn dám khinh rẻ Đan Thần ta nữa" Đan Thần lẩm bẩm nói.
Nhìn thấy Lôi Cương, trong lòng Đan Thần chỉ biết thổn thức. Trước đây lúc ở tiểu Thập Vạn Đại Sơn, hắn vẫn còn là một tên tiểu tử vậy mà lúc này đã nổi danh một phương, thiếu chút nữa đã tiêu diệt Đan Tông. Đáng tiếc sự chênh lệch với Lôi Cương càng ngày càng lớn. Xem ra mình cần tĩnh tâm tu luyện. Đan Thần cũng không phải loại người đắc ý vênh váo, trải qua việc này, lòng Đan Thần càng thêm kiên quyết nỗ lực vì nếu không vậy, sợ rằng không bao giờ có cơ hội đứng ngang hàng với Lôi Cương.
"Ư!! " Lôi Cương đang ngủ say bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, mở mắt rồi chau mày nhìn tứ phía, cuối cùng nhìn mặt Đan Thần, nghi hoặc hỏi: "Đan Thần, ta bị làm sao vậy? Đau đầu quá. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]