Chương trước
Chương sau
Lôi Cương run người, nhìn tiểu Giác chằm chằm nói:

- Rời đi? Con muốn đi thì cứ đi. Lúc nhớ tới phụ thân thì trở về gặp ta là được rồi.

Tiểu Giác lắc đầu, nét mặt đau khổ, nói:

- Phụ thân! Lần này tiểu Giác ra đi rất khó trở về. Có lẽ, chỉ khi nào phụ thân đi vào đó mới có ngày gặp lại.

Lôi Cương giật mình, trầm ngâm một lát. Hắn liên tưởng đến lời của người thủ giới kia, liên tưởng đến cường giả khủng bố trong Cấm Lục. Đột nhiên, Lôi Cương hiểu ra, nhìn tiểu Giác chằm chằm rồi trầm giọng nói:

- Con muốn đi tới thế giới ngoài thất giới hay sao?

Tiểu Giác gật đầu.

Có được câu trả lời, lòng Lôi Cương đau như dao cắt. Hắn có một cảm giác vô lực. Mặc dù tiểu Giác có thời gian rất lâu không ở bên cạnh Lôi Cương nhưng hắn biết nếu tiểu Giác ở trong thất giới mà muốn tìm hắn thì chỉ mất một chút công sức là có thể tìm được. Nhưng hiện tại, tiểu Giác muốn tới một giới ở bên ngoài bẩy giới, nếu như không có kỳ tích thì Lôi Cương rất khó tiến vào đó. Điều đó đồng nghĩa với việc lần chia ly này rất có thể cả đời hai cha con sẽ không còn ngày gặp lại.

Lúc này, Lôi Cương kìm nén sự đau đớn trong lòng, nói một cách chậm rãi:

- Không đi có được không?

Nghĩ đến lúc ở không gian Chân Hỏa khi tiểu Giác rời đi, câu nói đó khiến cho Lôi Cương mơ hồ đoán được. Nhưng lúc đó, Lôi Cương vẫn còn không biết ngoài thất giới ra vẫn còn có một giới khác. Nhưng lúc này, Lôi Cương nhất thời không thể chấp nhận nổi điều đó. Con người đâu phải là cỏ cây nên đâu ai có thể vô tình? Mặc dù Lôi Cương là người tu luyện nhưng hắn không phải là người vô tình. Tiểu Giác lớn lên chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lôi Cương. Hắn đã từng bước nhìn tiểu Giác sinh ra, nhìn tiểu Giác lớn lên rồi nhìn tiểu Giác trở nên mạnh mẽ. Tất cả quá trình đều diễn ra dưới ánh mắt của Lôi Cương. Trong lòng hắn cũng đã coi tiểu Giác như là con của mình. Mà trong cuộc đời này, người có thể để cho Lôi Cương coi trọng chỉ có tiểu Giác và Lôi Ma.

Tiểu Giác gật đầu một cách kiên định:

- Phụ thân! Có nhiều chuyện người biết lại vô ích. Dòng máu của tiểu Giác quyết định vận mệnh của tiểu Giác. Tiểu Giác bắt buộc phải đi. Nếu không... - Tiểu Giác nói xong liền dừng lại, ánh mắt nhìn Lôi Cương đầy sự đau khổ và quyến luyến.

- Bao giờ đi? - Nhìn tiểu Giác, Lôi Cương thấp giọng hỏi.

Tiểu Giác nhìn nét mặt của Lôi Cương mà trái tim gần như chảy máu. Tiểu Giác không dám nhìn về phía hắn nữa, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm nói:

- Một ngày sau.

Vốn tiểu Giác định càng sớm càng tốt. Dù sao thì ở mảnh đất Cấm Lục, nó đã tốn rất nhiều thời gian. Sau khi nó có được năm hạt châu, mở ra sự truyền thừa mới biết được tất cả mọi thứ liền nhanh chóng muốn đi một giới đó, hoàn thành sứ mạng của mình. Nhưng vì Lôi Cương, tiểu Giác không thể nào bỏ đi. Cũng may là lúc này, tiểu Giác đã cứu được hắn nên nó mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên không trung mà lẩm bẩm trong lòng: Một ngày sau hy vọng vẫn còn kịp! "

Lôi Cương gật đầu rồi nói:

- Ừ! Một ngày này cứ để phụ thân đi khắp nơi với con. Có lẽ, đây là ngày cuối cùng hai cha con ta ở cùng một chỗ.

Tiểu Giác run rẩy, cố gắng kìm nén sự đau khổ mà gật đầu. Tiểu Giác cũng muốn đưa Lôi Cương đi nhưng nó hoàn toàn bất lực. Hơn nữa, cao thủ của thế giới đó có thể giết chết phụ thân nó trong nháy mắt. Vô số năm qua, thế giới đó tập trung không biết cơ man nào là cao thủ hùng mạnh nhất. Lúc này mà đưa Lôi Cương đến chính là đẩy hắn vào miệng cọp.

Đan Tông Tử ngồi bên im lặng. Y biết lúc này không thể xen vào giữa hai người chỉ đành ngồi xếp bằng trên mặt đất mà tu luyện.

Lôi Cương nắm tay tiểu Giác đi về phía trước. Trên đường đi, Lôi Cương vừa cười vừa nói khiến cho tiểu Giác cũng vui vẻ. Có điều, trong âm thanh giọng nói tiếng cười của cả hai đều ẩn chứa sự đau khổ. Vô số năm qua, hai cha con nương tựa vào nhau, có lẽ sau hôm nay sẽ không có ngày gặp lại. Đây đúng là một đòn giáng mạnh vào lòng hai người.

Thời gian một ngày nhanh chóng qua đi, tưởng chừng như chỉ là một cái chớp mắt. Lúc này, Lôi Cương và tiểu Giác đứng trên một ngọn núi cao ngàn trượng. Lôi Cương chắp hai tay sau lưng, nhìn ra biển mây trước mặt. Còn tiểu Giác đứng sau lưng hắn, nét mặt kiên cường.

- Tiểu Giác! Khi phụ thân vừa mới bước vào giới tu luyện, có một cô gái đã nói cho ta biết rằng có nhiều thứ phải đứng ở vị trí càng cao mới có thể hiểu được. Chẳng hạn như quyền lợi, tự do, thậm chí là mạng sống. Phụ thân không cần biết tại sao con phải tới thế giới đó nhưng phụ thân biết con có nỗi khổ của riêng mình. Phụ thân thầm mong một ngày kia, con ở giới đó có thể trở thành cường giả, nắm trong tay tự do và mạng sống của mình. Là một cường giả nắm trong tay toàn bộ cường giả của thế gian. Trong giới tu luyện, chỉ có cường giả mới có tư cách hưởng thụ tất cả mọi thứ. Phụ thân không mong con ở thế giới đó chịu đau khổ. Vì vậy, con phải trở thành cường giả. - Âm thanh của Lôi Cương vô cùng nghiêm túc, quay đầu nhìn tiểu Giác mà nói.

Tiểu Giác nắm chặt hay tai, ánh mắt hết sức vững vàng, cất tiếng nói:

- Phụ thân! Tiểu Giác hứa với người. Tiểu Giác sẽ trở thành cường giả, không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp con.

Lôi Cương vui mừng gật đầu, tay phải đột nhiên xuất hiện một cái giới chỉ. Hắn đưa giới chỉ cho tiểu Giác nói:

- Ở đây có mười bình Hỗn Mộc Kim Nhũ cùng với một nửa gốc vạn năm và rất nhiều thiên tài địa bảo. Phụ thân không dùng đến nên cho con mấy thứ này. Có lẽ con ở đó có thể dùng được.

Tiểu Giác lui lại một bước định từ chối nhưng nhìn thấy hai mắt đỏ như máu của Lôi Cương, sống mũi nó cay cay, run rẩy đón lấy giới chỉ đeo trên tay của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net

- Đi thôi tiểu Giác! Phải sống thật tốt. Phải trở thành một cường giả có hiểu không? - Lôi Cương nắm lấy hai bả vai của tiểu Giác, thấp giọng nói rồi ôm chặt nó vào ngực.

Tiểu Giác run lên bần bật, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra khỏi hốc mắt. Tiểu Giác khóc, khóc nức nở. Nước mắt của nó làm ướt đẫm bả vai Lôi Cương. Âm thanh của tiểu Giác vang lên một cách kiên quyết:

- Phụ thân! Tiểu Giác sẽ cố gắng. Nhất định sẽ có một ngày trở lại bên cạnh người. Phụ thân! Nhớ kỹ thế giới đó tên là thánh giới Hồng Hoang. Hãy cẩn thận! Phụ thân.

Tiểu Giác nói xong, thoát khỏi hai tay của Lôi Cương. Nó không dám nhìn Lôi Cương lấy một lần. Năm hạt châu từ trong trán xuất hiện trên không trung. Tiểu Giác đưa hai tay nắm lấy rồi vẽ mạnh một cái vào không gian. Một cái khe khổng lồ lập tức xuất hiện rồi tiểu Giác nhảy vào trong đó. Từ đầu đến cuối, tiểu Giác không dám liếc mắt nhìn Lôi Cương lấy một lần. Nó sợ, sợ mình chỉ cần liếc mắt thì quyết tâm của bản thân sẽ biến mất.

Cái khe từ từ khép lại, không trung trở lại bình thường. Ánh mắt Lôi Cương đau đáu nhìn vào vị trí cái khe rất lâu sau vẫn chưa rời khỏi. Cuối cùng, hắn lẩm bẩm nói:

- Thánh giới Hồng Hoang! Tiểu Giác! Có lẽ có một ngày phụ thân sẽ tìm con.

Ba ngày sau...

Lôi Cương đứng trên đỉnh núi đã ba ngày. Trong ba ngày này, tình cảm đau đớn trong lòng từ từ được hắn dồn xuống tận sâu trong đáy lòng. Trái tim của Lôi Cương vào lúc này trở nên băng giá. Trong ba ngày qua, Lôi Cương cũng hiểu được con đường tu luyện sau này của mình. Có lẽ khi tu vi của mình đạt tới mức độ như người bảo vệ giới thì có thể tới được thánh giới Hồng Hoang.

Tới lúc này, Lôi Cương hơi bước về phía trước liền dung nhập vào trong biển mây rồi biến mất.

Bên ngoài mảnh đất Cấm Lục, lúc này, Đan tông tử đã tỉnh lại từ trong tu luyện. Y đứng ở đó nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm một vật.

Khi bóng của Lôi Cương hiện ra trước mặt Đan Tông Tử, Đan Tông Tử vô cùng vui sướng, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Lôi Cương đạo hữu! Chúng ta có thể ra khỏi Cấm Lục có thể coi như có quan hệ sống chết. Không biết tạm thời Lưu đạo hữu dự định đi tới đâu? - Đan tông tử không nhìn thấy tiểu Giác, nghĩ đến cảnh hai người vừa rồi, y cũng đoán ra được điều gì đó

Lôi Cương thản nhiên nhìn Đan Tông Tử, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trầm giọng nói:

- Đan tông tử! Ngươi có nhe nói đến Thổ Linh đan hay không?

Đan Tông Tử nghe thấy vậy sửng sốt, cụp mắt xuống suy nghĩ. Một lúc sau, Đan Tông Tử đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Lưu đạo hữu nói tới tiên đan cấp chín - Thổ Linh Đan?

Lôi Cương gật đầu, nét mặt hơi thay đổi. Hắn ở trong kết giới có được rất nhiều tài liệu có lẽ có thể luyện chế được Thổ Linh đan. Lúc này, hỏi Đan Tông Tử, Lôi Cương cũng chỉ muốn hỏi thăm ở trong năm giới Ngũ Hành, ai có thể luyện chế được tiên đan cấp chín? Mà dường như Đan Tông Tử cũng có hiểu biết về Thổ Linh Đan. Điều này khiến cho Lôi Cương quá đỗi vui mừng, vội vàng nói:

- Ngươi biết luyện chế tiên đan cấp chín?

Gương mặt của Đan Tông Tử đỏ lên, nói một cách ngượng ngùng:

- Lưu đạo hữu để mắt tới tại hạ rồi. Nếu ta có thể luyện chế được tiên đan cấp chín thì làm sao có thể là Đạo tiên thiên giai?

Lôi Cương gật đầu, trong lòng cũng chẳng thất vọng. Vốn Lôi Cương cho rằng Đan Tông Tử cũng không thể luyện chế. Trong lúc Lôi Cương đang định hỏi gì đó thì Đan Tông Tử chợt mỉm cười:

- Lưu đạo hữu! Cho dù tại hạ không thể luyện chế nhưng trưởng bối sư môn ta thì có thể. Nếu Lưu đạo hữu không ngại thì xin hãy tới tông môn của ta một chuyến. Ta sẽ dốc sức cầu trưởng bối giúp ngươi luyện chế tiên đan cấp chín. Chưa nói tới việc Lưu đạo hữu còn có ân cứu mạng. Có được không? - Mạng của Đan Tông Tử là do Lôi Cương cứu. Không có Lôi Cương, Đan Tông Tử chẳng biết đã chết bao nhiêu lần. Vì thế với Lôi Cương, Đan tông tử luôn cảm kích và kính sợ.

Lôi Cương trầm ngâm một lát nhìn ánh mắt mong chờ của Đan Tông Tử, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.