Chương trước
Chương sau
Nhóm - Bình .............

Trong khi có đến hơn mười vị trưởng lão đang quần vây Lôi Ma thì trong nội thể Lôi Ma đột nhiên bạo phát ra quang mang đen kịt, một tiếng nổ như kinh lôi vang lên, quang mang màu đen mà Lôi Ma bạo phát ra hóa thành một làn chấn sóng tỏa ra bốn phương tám hướng, mấy trưởng lão bị quang mang màu đen đó quét trúng toàn bộ từ trên không trung rơi rụng xuống hết, Hỏa Ngạo sắc mặt đại kinh, vội vàng di chuyển, muốn trốn khỏi ảnh hưởng của hắc quang, tốc độ của Hỏa Ngạo nhanh đến cực điểm, làn chấn sóng màu đen quét qua bên cạnh người hắn, lồng chân khí của Hỏa Ngạo lập tức vỡ nát, một cỗ khí tức tử vong phủ lên toàn thân, sắc mặt Hỏa Ngạo đại biến, vội vàng bay vào trong tông, ngồi bàn tọa, mặt mũi tái nhợt cố gắng chống lại khí tử vong trong nội thể.

Còn mấy trưởng lão của Hỏa Huyền tông thì không được may mắn như Hỏa Ngạo, toàn bộ từ trên không trung rụng xuống, trừng to song mục cảm nhận sinh lực mệnh đang nhanh chóng từ bỏ bản thân, đến khi thân hình chạm đất thì toàn bộ khí tức của đám trưởng lão đều không còn nữa. Còn đám đệ tử đang đứng trên không của Hỏa Huyền tông thì toàn thân run rẩy nhìn sự việc xảy ra trước mắt. Đáng kinh ngạc chính là đám đệ tử này không hề bị làn chấn sóng ảnh hưởng, sắc mặt tái nhợt của bọn họ đa phần là bị dọa cho sợ chết khiếp mà ra.

Lúc này, một cỗ khí tức khủng bố bạo phát ra từ mật khu Hỏa Huyền tông, một lão già gầy khô xuất hiện trên thinh không bên trên Hỏa Huyền tông, song mục chấn kinh nhìn Lôi Ma toàn thân đen thui ở trước mặt.

Cũng cùng lúc đó, trong Dung Hỏa tông ở Hỏa Vực Dung Luyện giới, cao thủ trên đạo thánh địa giai đều mở to song nhãn, mục quang kinh hãi nhìn về hướng đại lục Long Luyện, trên vô số đảo nhỏ trong biển nham thạch của Dung Luyện giới, không ít cao thủ đang bế quan bật mở song nhãn, mục quang rực lửa nhìn về phía bắc cực của đại lục Long Luyện.

Còn tại cực nam của biển nham thạch, nơi có một đại phái viễn cổ tọa lạc, bên trong có vài lão giả đang bế quan cũng phải mở mắt ra, mục quang đầy vẻ kinh hãi.

Tất cả những cường giả cảm nhận được cỗ khí tức khủng bố này trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

- Khí tức thật khủng bố! Là kẻ nào đã chọc vào cường giả khủng bố đến thế chứ?

Lão giả khô gầy bay ra từ mật khu Hỏa Huyền tông mặt mũi âm tình bấtd định, ánh mắt đầy vẻ cảnh giới nhìn Lôi Ma đen thui ở phía trước, rồi lại nhìn đám trưởng lão đang nằm trên mặt đất, không hề cảm nhận được lấy một chút khí tức sinh mệnh nào trên người bọn họ, lão giả hít sâu vào một hơi, rồi nói:

- Tiền bối, không biết Hỏa Huyền tông có chỗ nào đắc tội với người, mong tiền bối bỏ quá cho, Hỏa Huyền ở đây bồi thường sai lầm cho Hỏa Huyền tông có được không?

Lôi Ma đứng trên không trung, hai mắt nhìn chằm chặp lão giả tên Hỏa Huyền, trong đầu vang lên lời nói của thân ảnh nọ:

- Tiểu tử, ngươi đúng là to gan làm bậy, suýt chút nữa thì gây ra họa lớn rồi, nếu giết hết toàn bộ bọn họ thì chờ đợi chúng ta chính là sự truy sát của Thủ giới giả, trong khi tu vi của ta vẫn còn chưa hồi phục, lúc này không nên giao phong với bọn họ.

Âm thanh già nua nọ không hề có chút nào bất mãn mà thậm chí còn có phần tán thưởng nữa.

Lôi Ma ngẩng đầu, phát hiện hắn đã quay lại không gian xám đen, nhìn thân ảnh ở phía trước, Lôi Ma hít sâu vào một hơi nói:

- Tiền bối, vì sao giết hết bọn họ chúng ta lại bị Thủ giới giả truy sát? Còn nữa, Thủ giới giả là ai chứ?

- Tiểu tử, trong Hỗn Độn này có quá nhiều tồn tại mà ngươi không được biết đến, ta không thể động thủ ở một giới này, nếu tạo thành tử thương quá nghiêm trọng thì sẽ bị thủ giới giả để ý đến, đương nhiên, nếu là người của một giới này thì cho dù có hủy diệt cả giới đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ không xuất động. Thủ giới giả chính là người ngăn cản cường giả của giới khác chạy đến thất giới động thủ, cũng có thể gọi là Thủ hộ giả của thất giới. Nếu là lúc tu vi của ta toàn thịnh thì cho dù ngươi có muốn giết sạch người của giới này đi chăng nữa ta cũng có thể giúp ngươi chống đỡ, còn bây giờ thì .......... hắc hắc, cư xử điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.

Mục quang Lôi Ma đầy vẻ kinh nghi nhìn thân ảnh màu đen, đối với những gì hắn nói, Lôi Ma mặc dù nghe rất rõ ràng nhưng một câu cũng không hiểu, sau hồi lâu suy nghĩ, Lôi Ma nói:

- Lôi Ma đa tạ tiền bối, mặc dù khong thể giết sạch Hỏa Huyền tông, nhưng Lôi Ma đã mãn nguyện rồi.

- Tiểu tử, nếu ngươi đã hoàn thành tâm nguyện thì chúng ta đến một giới khác, nơi đó mới là thế giới mà cường giả như mây, đi, theo ta đi về phía trước. Cho ngươi được thấy thế nào là cường giả chân chính.

Thân ảnh màu đen biến thành lúc ẩn lúc hiện, âm thanh cực kì hưng phấn.

- Tiền bối, không phải người muốn ...........

Lôi Ma ngẩn ra, ngây ngốc hỏi. Sau khi cảm nhận được thân ảnh này trước khi chui vào nội thể của hắn thực lực khủng bố đến cỡ nào thì Lôi Ma đã không còn chút ý phản kháng nào nữa.

- Tiểu tử, bây giờ ta đổi ý rồi, không được chắc? Có điều, muốn quay vê đó, vẫn cần sự trợ giúp của ngươi.

Thân ảnh màu đen nói xong, hóa thành một đạo quang mang cấp tốc chui vào đỉnh đầu Lôi Ma. Thân hình Lôi Ma rung lên, cơ bắp toàn thân cấp tốc biến hóa, màu đen kịt vốn dĩ bao phủ toàn thân toàn bộ tuột đi, sau giây lát, Lôi Ma hồi phục lại hình dạng lúc trước, có điều, đồng tử đen thui trong song mục dường như có thể thấu triệt tâm hồn, lại phát ra cỗ ngạo khí như đang liếc nhìn thiên hạ. Ngoài ra, trên mi tâm Lôi Ma còn xuất hiện một ấn kí hình tròn màu đen to bằng ngón tay.

Tổ sư gia khai sơn của Hỏa Huyền tông Hỏa Huyền lúc này trong lòng kinh khủng vạn phần, nhìn nam tử đen thui đứng trước mặt màu da toàn thân biến đổi toàn bộ, sau cùng khi lộ ra một thanh niên nam tử anh tuấn thì trong lòng Hỏa Huyền có phần chấn kinh. Hỏa Huyền cảm nhận được một cố khí tức khủng bố khiến lão không thể dâng lên một chút lực phản kháng nào tỏa ra. Khi thanh niên anh tuấn ở phía trước mở bừng hai mắt thì toàn thân Hỏa Huyền run rẩy kịch liệt, khí huyết trong nội thể chạy loạn, cương anh cường đại tột cùng của lão gần như sụp đổ.

Thân hình Hỏa Huyền liên tiếp lùi ra sau, rồi đột nhiên chấn động như bị sét đánh, toàn thân run rẩy nhìn vào hai con ngươi đen ngòm đang nhìn lão chằm chặp, trong lòng Hỏa Huyền dâng lên cảm giác đứng trước mặt thanh niên này lão chỉ là một con kiến mà thôi, thậm chí còn không bằng nữa, chỉ cần một ý niệm của thanh niên này thôi cũng đủ khiến lão hồn phi phách tán rồi.

Trong lúc tâm hồn Hỏa Huyền đang kinh hãi run rẩy thì trên tay phải của thanh niên kia hiện ra một viên trân châu màu đen, vạch một đường trong không trung, một đạo không gian được xé ra ngay chỗ đấy, thân hình thanh niên bay vào bên trong, không gian bị xé rách dần dần liền lại ........

Tất cả những điều này cứ như một giấc mộng vậy, một giấc mộng khiến Hỏa Huyền vĩnh viễn không thể nào quên được.

Dưới đáy biển nham thạch tại Dung Luyện giới , chỉ sợ hàng ngàn ngàn vạn tu luyện giả trong Dung Luyện giới không có bất cứ ai ngờ được ở dưới đáy biển nham thạch lại ẩn giấu một đại phải viễn cổ.

Dưới đáy biển nham thạch, trong một không gian bị cưỡng chế khai phá, nơi này dường như tự tạo thành một giới, trong không gian này sừng sững một đại tông phái nguy nga đồ sộ, đây chính là Trận tông bí ẩn nhất trong Dung Luyện giới, tương truyền là phân nhánh của Trận tông viễn cổ. Không ai ngờ được rằng, Trận tông thần bí vô song lại nằm ngay dưới đáy biển nham thạch không bờ không bến này.

Không gian này không lớn, chỉ to bằng cỡ đại lục Hỏa Vực của Dung Luyện giới mà thôi, mặc dù vậy nhưng trong một giới này, linh thú, tiên thú, cây cối không hề thiếu, tai trung tâm của không gian có một đại thành cổ xưa mang theo khí thế hào hùng, thành này tên gọi là thành Trận Uy.

Thành Trận Uy mặc dù lớn nhưng chỉ có lác đác vài thân ảnh đi lại bên trong.

Trong đó, có hai thanh niên đang vừa đi trên đại đạo trong thành Trận Uy vừa đàm luận chuyện gì đó. Cách ăn mặc của họ cũng khác với tu luyện giả của Dung Luyện giới, hai thanh niên này mặc áo choàng màu đen, trên áo choàng chi chít những trúc phù kì dị, nhìn có vẻ rất kì quái. Trong đó có một thanh niên có vẻ gầy nói:

- Tứ sư huynh, không biết có nghe nói chưa, cách đây không lâu có một người ngoại giới dung động kết giới không gian, cuối cùng đã được mấy vị trưởng lão đem vào trong Trận tông.

- Ý, bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có người bên ngoài tiến nhập rồi sao, rốt cục thế giới bên ngoài như thế nào thì đến cả kí ức cũng trở nên mơ hồ rồi, ở bên trong không gian này vô số năm rồi, mặc dù tu luyện cực nhanh nhưng lại quá khô khan đi.

Một nam tử trầm ổn khác thở dài nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Ai bảo chúng ta là đệ tử của Trận tông chứ. Còn nữa, tông chủ cấm chế đệ tử ra ngoài, phong bế kết giới đã nhiều năm như vậy, không biết là vì sao chứ?

Nam tử gầy gầy tiếp tục than thở.

- Có lẽ ở bên ngoài có địch nhân cực kì lợi hại chăng, ai mà biết được cơ chứ? Haizz, vẫn là lo mà chăm chỉ nghiên cứu Ngũ hành trận pháp thì hơn, cách đây không lâu ta đã lĩnh ngộ ra được Kim hành Khí kiếp tiên trận rồi, lần sau tìm cơ hội rèn giũa thêm mới được.

Nam tử trầm ổn trong mắt ngời lên vẻ cuồng nhiệt, chậm rãi nói.

- Được đó, tứ sư huynh, đệ cũng vữa lĩnh ngộ được Thổ hành Phòng ngự tiên trận, xem Kim hành Khí kiếp tiên trận của huynh có thể kích vỡ được trận pháp phòng ngự của đệ hay không?

Hai người vừa đi vừa đàm luận, sau cùng thì tiến nhập vào một kiến trúc bên trong Trận tông.

Trong một tiểu viện ở đông bộ thành Trận Uy, một thanh niên thể hình cường tráng đang yên lặng nằm chữa thương, vùng bụng của thanh niên này có một vết sẹo nhìn rất hung ác, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm cực điểm.

Nếu Hỏa Chiến ở đây lúc này chắc chắn sẽ chấn kinh muôn phần, Lôi Cương bị một kích cường đại nhất của hắn đánh trúng mà vẫn chưa chết?

Đột nhiên, Lôi Cương ngồi dậy, hai mắt đầy máu nhìn về phía trước, tay ôm chặt vùng ngực bên trái, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm bao phủ toàn thân khiến Lôi Cương méo mó, hô hấp của Lôi Cương trở nên khó khăn, hắn có cảm giác một ai điều gì đó cực kì thân thiết vừa rời bỏ hắn mà đi.

- Là ai? Là ai vừa đi? Lẽ nào là ca ca?

Lôi Cương ôm chặt ngực, khuôn mặt hung dữ vô cùng, bắt đầu rên rỉ. Thân hình đang muốn xuống khỏi giường nhưng cảm giác vô lực bao phủ toàn thân khiến Lôi Cương không chút sức lực ngã vật xuống giường. Song mục tuôn ra huyết lệ, Lôi Cương sắc mặt vô cùng lo lắng, trong lòng bi thương vô hạn, trên thế giới này chỉ có ca ca Lôi Ma là có huyết mạch tương liên với hắn mà thôi, thế nên bây giờ khi cảm giác này xuất hiện thì Lôi Cương liền nghĩ đến Lôi Ma đầu tiên.

- Lách cách .......

Lúc này, cửa phòng từ từ bị đẩy ra, phát ra âm thanh chói tai, một thân ảnh xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Lôi Cương song mục đẫm huyết lệ thì thân ảnh nọ vội vàng chạy đến bên cạnh Lôi Cơng, hai mắt sáng như thủy tinh nhìn Lôi Cương, nói:

- Ngươi làm sao rồi? Lẽ nào vết thương tái phát? Không thể nào, đây là Bổ hồn đan do chính tay đại trưởng lão đích thân chế luyện à nha.

Hai mắt Lôi Cương có vẻ như không hề nhìn thấy thân ảnh, song nhãn nhìn lên trên, trong mắt không có lấy một chút linh động, lờ đờ như cá chết, căn bản không có lấy một chút tình cảm và sinh cơ nào cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.