Chương trước
Chương sau
Âm thanh phẫn nộ vang lên khiến cho không ít tu luyện giả đều trở nên kích động, bọn họ ẩn ước cũng đoán ra được nguyên nhân của sự việc, không ít tu luyện giả đối với U phủ và Địa Linh tông sự sợ hãi lẫn căm hận sớm đã ăn sâu vào cốt tủy, thấy hai đại thế lực công kích Lôi Cương, không ít tu luyện giả trong lòng phẫn nộ muốn ra mặt giúp đỡ, nhưng tu vi bản thân thực tại quá kém, lại không dám mạo hiểm tham chiến, lúc này đại thống lĩnh Đồng Sư của Phụng Thiên thành đã tới, nộ khí bị kìm nén trong lòng bọn họ cũng bộc phát, hi vọng Đồng Sư có thể giết chết mấy người này, cũng là tiết bớt mối hận trong lòng bọn họ.

Thanh âm của Đồng Sư hàm chứa tu vi không thể lường tạo ra rung chấn mạnh mẽ khiến cho ngũ trưởng lão Địa Linh tông đang tấn công Lôi Cương chịu chấn động mạnh, nhất thời khí huyết trào ngược, dừng lại tại chỗ, quét nhìn về hướng sâu bên trong Phụng Thiên thành.

Tất cả mục quang đều chuyển hướng về sâu bên trong Phụng Thiên thành, thân hình lom khom của Đồng Sư từ sâu bên trong đạp không bay tới, thân hình nhỏ bé lúc đó bộc phát ra khí tức cường đại không gì sánh được, trong lòng chúng nhân tại đương trường dường như thấy được một thứ tồn tại vô địch vậy.

- Đại thống lĩnh đến rồi.

Đám tu luyện giả vui mừng hét lên.

Sắc diện của đám người U Thiên và bọn bốn người Địa Linh tông trở nên âm trầm, trong mắt hiện rõ nét kiêng kị vô cùng.

Bước đi của Đồng Sư dù chậm nhưng chỉ thấy cất bước vài lần đã đi đến trước mặt chúng nhân, đứng trên hư không, mục quang quét nhìn đám U Thiên, cười lạnh nói

-Không thẹn là U phủ, Địa Linh tông, đến đất của Phụng Thiên thành, truy sát đô thống của Phụng Thiên ta, tưởng Phụng Thiên ta không có người chắc? Hay tưởng rằng đệ tử của Phụng Thiên thành ta tùy ý các người muốn chém giết thế nào cũng được?

Lời của Đồng Sư lạnh băng không gì bằng, nhưng đã khiến cho chúng tu luyện giả ai nấy đều trở nên phẫn nỗ, dùng ánh mắt căm hận trừng trừng nhìn bọn U Thiên.

Ngũ trưởng lão của Địa Linh tông ánh mắt âm lãnh nhìn Đồng Sư, sâu dưới đuôi mắt ẩn chứa sát khí ngợp trời, lần chịu thiệt thòi nãy đã nằm ngoài dự liệu của ngũ trưởng lão, vốn dự định đánh chết Cương Ma rồi nhẹ nhàng rời đi, nào ngờ đâu Cương Ma quả đúng như truyền ngôn, thực lực bất phàm, không giống người thường, bốn người cùng lúc công kích lại không thể giết được hắn, đã thế bản thân còn thụ thương không nhẹ, nghĩ đến đây, ngũ trưởng lão liếc nhìn U Thiên một cái, nếu không phải vì sự ngăn trở của U phủ, e là đã giết chết được Cương Ma rồi, U phủ quả nhiên là cản trở, điều này khiến cho ngũ trưởng lão phẫn nộ tột cùng, có điều ngũ trưởng lão cũng là kẻ gian hoạt, biết rõ lần này hắn đã không còn cơ hội giết chết Cương Ma được nữa rồi, trên mặt treo nét cười nói:

- Đồng Sư đại thống lĩnh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, lão phu và quý đô thông chẳng qua chỉ là có chút mâu thuẫn, muốn dạy dỗ hắn một chút, tuyệt đối không có ý truy sát.

Sắc mặt của ngũ trưởng lão có phần ngượng ngùng, nói ra những lời này lão đã cảm thấy không còn chút sĩ diện nào nữa rồi.

- Vậy sao? Đường đường ngũ trưởng lão Địa Linh tông mà lại muốn dạy dỗ đệ tử của Phụng Thiên ta, hơn nữa lại chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ đô thống trẻ tuổi Cương Ma của Phụng Thiên ta thôi sao? Ngươi xem Đồng Sư ta là trẻ lên ba tùy cho ngươi muốn giở trò gì cũng được chắc?

Đồng Sư cười lạnh không dưt, nhưng vẫn chưa có ý muốn giết ngũ trưởng lão.

Sắc mặt ngũ trưởng lão Địa Linh tông trắng xanh bất định, sau cùng cười lạnh nói:

- Đồng Sư, truy cứu rõ ràng mội chuyện đối với Phụng Thiên ngươi mà nói cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, hà tất phải như thế?

- Ngươi quả thật xem Đồng Sư ta là trái hồng lũn sao? Thế thì lão phu phải nói với chúng tu luyện giả của toàn bộ Cửu U giới rằng Phụng Thiên không phải là nơi mà hai đại thế lực các ngươi có thể tùy tiện ức nhục thế nào cũng được.

Thanh âm của Đồng Sư chấn động màng nhĩ, sát khí bao phủ tứ bề, thân hình đạp không lao về hướng ngũ trưởng lão.

- Ngươi ........

Ngũ trưởng lão thối lùi vài bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, còn ba tên hắc y còn lại thì đều tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt ngũ trưởng lão, giới bị trừng nhìn Đồng Sư.

- Vô dụng thôi, lão phu đã nói rồi, hôm nay cho các ngươi có đến không có về, nói được thì làm được.

Lời của Đồng Sư vừa dứt, toàn bộ không gian bỗng nổi lên tiếng ùng oàng, không gian giữa trời đất như chấn động, một khí thế khủng bố cường đại vô bỉ từ nội thể Đồng Sư khởi phất xung thiên, khiến cho thiên không phía sau lưng Đồng Sư cũng cuồn cuộn lên.

Ba tên hắc y nam tư sắc mặt nghiêm lạnh lúc này cũng đang dần trở nên tím bầ, thân hình nhanh chóng lùi lại, sợ hãi nhìn Đồng Sư.

Mục quang của mấy người bọn U Thiên trở nên nghi trọng, trong mắt hằn rõ vẻ lo lắng.

Trong lòng Lôi Cương đại kinh, phần khí thế này của Đồng Sư khiến Lôi Cương hô hấp cũng trở nên khó khăn, lẽ nào .... ... tu vi của đại thống lĩnh đã đạt đến đỉnh phong của Cương Tiên rồi sao? Khí thế khủng bổ như thế không phải là thứ mà cường giả Cương Tiên bình thường có thể có được.

Tu luyện giả đứng xem xung quanh thối lui từng đợt, mục quang vừa kính sợ vừa kích động nhìn thân hình nhỏ bé của Đồng Sư, vào thời khắc này, trong lòng bọn họ vô cùng vui sướng, là vì bản thân đã tìm được một chỗ dựa đích thực mà kích động.

Tay phải của Đồng Sư chỉ ra, một lưỡi kiếm cường đại từ trong tay phải của Đồng Sư xuất bay ra công kích thẳng về phía ba tên hắc y nhân.

Ba tên hắc y nhân này mặc dù đều là cường gia tuy nhiên tu vi chỉ là Cương Tiên hoàng giai, đối diện với Đồng Sư chẳng khác nào chỉ là những đứa trẻ ba tuổi mà thôi, khí thế cường đại của Đồng Sư ép cho bọn họ căn bản không có khả năng phản kích, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn lưỡi kiếm đang công tới mà thôi.

- Pâng ... ....

Lưỡi kiêm vây khốn cả ba người bọn hắc y nhân lại, không có một chút phản kháng nào, ba tên Cương Tiên đồng thời nổ tung, hóa thành một làn huyết vụ bay lả tả trong không trung. Cường giả Cương Tiên hoàng giai lại bị giết chết một cách nhẹ nhàng đơn giản như thế, khiến cho đám tu luyện giả đang đứng quan sát ở phía xa xa phải tròn mắt há miệng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Sắc mặt ngũ trưởng lão đầy vẻ kinh hoàng nhìn Đồng Sư đang bước tới, vội vàng lùi lại, rít giọng:

- Đồng Sư, ngươi dám giết ta? Ta là ngũ trưởng lão của Địa Linh tông, ngươi dám giết ta, Địa Linh tông sẽ tiêu diệt Phụng Thiên thành của ngươi.

- Hừ, chỉ cần Địa Linh tông dám đến, Phụng Thiên ta sẽ bồi tiếp. Bây giờ thì ngươi có thể yên tâm mà chết được rồi.

Đồng Sư trợn tròn đôi mắt, song thủ đồng thời công ra, trong không trung truyền đến âm thanh bla bla của sự nổ vỡ, một đạo kiếm khủng bổ nhanh chóng vây lấy ngũ trưởng lão, sau đó, từ lưỡi kiếm phát ra một tiếng kêu thảm, ngũ trưởng lão của Địa Linh tông chính là biết mất như thế đó.

Ngũ trưởng lão này là Cương Tiên huyền giai, thực lực bất phàm, nhưng sau khi đạt đến được Cương Tiên, sự cách biệt về thực lực của mỗi cao giai là sự khác biệt như của trời và đất vậy. Tu vi của Đồng Sư đã đạt đến Cương Tiên đỉnh phong, giết chết Cương Tiên huyền giai dễ như lật bàn tay vậy.

Song mục của Đồng Sư từ từ hướng về phía U Thiên, trên mặt của tất cả các tu luyện giả xung quanh hiện lên nét cười tàn nhẫn.

Trong lòng U Thiên đại kinh, khuôn mặt không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh được nữa mà đã trở nên cuống quýt, hai tên trưởng lão cũng chẳng khá hơn được chút nào, U Thiên nhìn chằm chằm Đồng Sư nói:

- Đại thống lĩnh, trước giờ ta không hề có ý định giết Cương Ma, chỉ muốn bắt hắn quay về U phủ thôi.

Sắc mặt Đồng Sư dịu lại, quay đầu nhìn Lôi Cương, lúc đó Lôi Cương đã thu cốt giáp vào trong nội thể, mục quang nhìn U Thiên, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng luân chuyển, mặc dù U Thiên đã liên tục mấy lần truy sát hắn nhưng Lôi Cương vẫn nhớ, khi hắn mới nhập vào huyết vực, lúc ở chỗ truyền thừa trận tông, đã có cường giả thần bí muốn giết chết hắn, sau cùng U Thiên xuất hiện, nói là để bảo vệ hắn, điều này Lôi Cương vẫn khắc ghi trong lòng, hơn nữa, bản thân hắn sở hữu U chỉ và trứng Huyết Thú e rằng U phủ sớm đã biết được rồi, nếu bây giờ Đồng Sư ra tay giết U Thiên, chỉ sợ sẽ kích phát U phủ bạo nộ, đến lúc đó U phủ cùng Địa Linh tông hai đại thế lực cùng lúc xuất kích lực lượng, căn bản không phải là điều mà Phụng Thiên thành có thể chống cự lại được, bản thân hắn muốn phát triển thực lực còn phải dựa vào Phụng Thiên, không thể khiến cho Phụng Thiên bị hủy diệt, Lôi Cương hiểu rõ, địch nhân của hắn không phải Địa Linh tông, cũng không phải U phủ, mà chính là địch nhân của hai người bọn sư tôn Thái Huyền và người sáng lập ra Khai Thiên là Ngô Huyền, sau vài lượt suy nghĩ, trong lòng Lôi Cương thầm thở ra, nhìn Đồng Sư rồi nói:

- Đại thống lĩnh, hắn không hề có ý định muốn giết ta mà chỉ muốn bắt sống ta thôi.

Đồng Sư lay động mục quang nhìn về phía U Thiên, sự hoài nghi đã bớt đi trong mục quang, điều này rơi vào trong mắt U Thiên và hai tên trưởng lão liền khiến cho bọn họ trở nên thấp thỏm không yên, sinh tử của bọn họ giờ đều nằm trong một ý niệm của lão nhân này.

- Các ngươi đi đi, về nói với U Minh, lần sau Đồng Sư ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa đâu.

Đồng Sư lạnh băng nói, những gì mà Lôi Cương suy nghĩ trước đó cũng chính là những gì mà Đồng Sư nghĩ, thân phận của U Thiên này bất phàm, là con trai của phủ chủ U phủ U Minh, nếu giết hắn chính là đẩy Phụng Thiên đến trước lưỡi đao, lúc đó, hai đại thế lực cùng lúc xuất kích, với thực lực của Phụng Thiên lúc này căn bản là không thể chống cự lại được.

Đám người U Thiên cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, U Thiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Cương một cái, ba người biến thành một dải ánh sáng biến mất tại chỗ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.