Chương trước
Chương sau
Lôi Cương xấu hổ nhìn về phía người thanh niên, nội tâm tràn ngập kính sợ. Lôi Cương đoán rằng người thanh niên này chỉ là một chút thần hồn, thế nhưng đã có uy thế đáng sợ như thế thì chân thân còn kinh khủng biết bao nhiêu lần a.

"Ngươi đã cảm nhận được ý cảnh của lão phu, cũng có thể xem như là một nửa đệ tử rồi, nhưng để chân chính lĩnh ngộ được ảo diệu của Khai Thiên thì còn cần nhiều thời gian hơn, và ngươi cũng sẽ đối mặt với những trở ngại mà những thường nhân khó có thể tưởng tượng được. Nhân lúc này, ta tặng cho ngươi một món lễ vật, hãy vận dụng cho thật tốt, đó là Hạo Huyền Lôi Phủ, nó đã theo lão phu vô số năm rồi a. Công năng của nó cực kì mạnh. Nhưng cụ thể thế nào thì chính ngươi từ từ lĩnh ngộ đi." Người thanh niên lại chậm rãi cất tiếng nói.

Trong lòng Lôi Cương hết sức vui sướng, bỗng hắn chợt nhớ tới một việc, bèn nhìn về phía người thanh niên hỏi: "Tiền bối, có phải trong tiên phủ có truyền tống trận để đi khỏi Huyết Ngục không?" Đây chính là thứ đã mê hoặc vô số cường giả ở Huyết Ngục Thâm Uyên, cũng như đã đoạt đi biết bao nhiêu sinh mạng a.

Người thanh niên chậm rãi gật đầu. Khuôn mặt đạm bạc nhìn Lôi Cương nở nụ cười.

"Hài tử, hãy cố gắng tìm kiếm những chiêu thức Khai Thiên tiếp theo, tìm kiếm chiêu thức của Khai Thiên, đó cũng là một bộ phận trong quá trính rèn luyện, có thể xem được toàn bộ nội dung của Khai Thiên Thiết quyển, nếu như thực lực không đủ, cũng đừng mơ mộng hão huyền. Hơn nữa, theo lão phu thấy tu vi của ngươi hiện giờ quá thấp, nhưng trong kinh mạch của ngươi đã có chứa cương khí cùng nội kình, ngươi hẳn là tu luyện bí quyết Thể Tu, nhờ đó ngươi có thể phát huy được một phần uy lực của Khai Thiên rồi. À, Chắc hẳn hiện tại ngươi rất nghi hoặc vì sao tất cả giống như được lão phu an bài sẵn đúng không? Thế nhưng, ngươi hãy loại bỏ những suy nghĩ đó đi, đợi đến khi ngươi đủ mạnh thì lúc đó tự sẽ hiểu được tất cả. Hơn nữa Hỗn Độn Lôi Tu rất thần kì, lão phu thật sự chờ mong gặp được ngươi. Được rồi, hãy đến gần đây đi, tiếp nhận truyền thừa của lão phu, ngươi sẽ là chủ nhân của Hạo Thiên Lôi Phủ." Người thanh niên chậm rãi đứng lên, nhìn Lôi Cương đầy vẻ mong chờ.

Hai chân Lôi Cương như mất tự chủ, hướng về phía tử sắc long ỷ trong đại điện đi tới. Tử sắc long ỷ được điêu khắc hết sức điêu luyện sắc sảo, toàn bộ long ỷ như được một con tử long cấu thành. Lôi Cương chậm rãi đi về long ỷ, đứng lại trước mặt người thanh niên. Mà người thanh niên phía trước cũng nhìn hắn với ánh mắt ôn hòa, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Hài tử, đi tới đây, tu vi ngươi càng cao sẽ càng dễ dàng cảm nhận được chỗ thần bí của pháp quyết Hỗn Độn Lôi Tu… Từ bây giờ, Hạo Thiên Lôi Phủ thuộc về ngươi rồi!" Thanh âm của người thanh niên càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng màu tím bắn thẳng vào mi tâm của Lôi Cương.

Thân thể Lôi Cương chấn động, hai mắt bắn ra tử sắc quang mang, rồi lập tức nhắm chặt lại. Mà toàn bộ hình người trên mười sáu cây thạch trụ trong nháy mắt biến thành vô số đồ án tập trung tại mi tâm của hắn.

Cùng lúc đó, tiên thú thủ hộ ở phía trước đại môn bỗng mở bừng hai mắt, thân thể khẽ run rẩy, vội đứng dậy, nhìn về phía đại môn có phong cách cổ xưa, ánh mắt cực kì kinh ngạc, khó tin, lẩm bẩm nói: "Không thể tin được! Không thể tin được!" Theo âm thanh của lão nhân, tử sắc tiên phủ bỗng sáng ngời lên. Mà các cường giả ở ngoại vi tiên phủ cũng kinh ngạc, lo lắng nhìn về phía bên trong tiên phủ.

Tiên phủ sinh dị biến khiến Ngu Đao không dám tiếp tục thu thập bảo vật ở xung quanh, liền vội vàng quay lại tìm Lôi Cương, thế nhưng sau một canh giờ, hắn không khỏi lo lắng, sư tôn biến mất rồi!! Còn mấy cường giả tụ tập bên cạnh Ngu Đao cũng đều dừng lại, nhìn về phía tiên phủ.

"Ngu Đao, sư tôn ngươi đâu?" Địch Thanh nhìn quanh bốn phía, rồi quay lại hỏi Ngu Đao.

"Không biết… Sư tôn đột nhiên biến mất a!" Ngu Đao lắc lắc đầu nói, ánh mắt cực kì nặng nề.

"Chẳng lẽ hắn đã tiến vào bên trong tiên phủ?" Địch Ngược cau mày nói.

"Không thể có chuyện đó được, chúng ta đều không có thể tiến vào, làm sao hắn làm được kia chứ?" Một cường giả của thâm uyên khác trầm giọng nói, lúc này bọn họ buộc phải tạm buông tha ân oán cùng hợp tác mới có khả năng rời khỏi đây a.

Khuôn mặt Ngu Đao khẽ biến, lập tức đi tới chỗ góc tường lúc trước, đánh giá cẩn thận xung quanh một chút, hắn cũng phát hiện được có gì bất đồng. Ngu Đao bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt càng thêm lo lắng.

"Thời gian không còn sớm nữa, đã qua hai mươi tám ngày rồi, chúng ta buộc phải rời khỏi đây ngay, cái khe sấm chớp mưa bão mà cuồng bạo trở lại thì…" Địch Thanh cau mày, thấp giọng nói.

Những cường giả xung quanh giật mình, nhìn nhau, gật đầu. Mà Ngu Đao cũng cau mày trầm ngâm.

"Lần này, hành trình đi đến bảo tàng, tuy rằng không tiến nhập được tiên phủ, thế nhưng tin tưởng các vị cũng đã thu hoạch được ít nhiều rồi, có câu nói tham thì thâm a, chúng ta nên sớm rời đi thôi!" Lãnh Trục ở một bên thấp giọng nói.

Các cường giả khác đều gật đầu, mà Ngu Đao cũng không nói gì thêm.

"Ngu Đao, ngươi…" Địch Ngược nhìn về phía Ngu Đao nói.

"Các ngươi cứ ly khai tiên phủ đi, ta phải ở đây chờ sư tôn!" Ngu Đao kiên quyết nói.

Các cường giả đều sửng sốt, quay lại nhìn nhau, lập tức một gã cường giả đứng ra nói: "Chúng ta mặc kệ hắn đi!" Tuy rằng nhiều người thì an toàn hơn, nhưng bọn hắn cũng không muốn làm lỡ thời gian. Địch Ngược suy tư một lát, rồi gật đầu nhìn Ngu Đao nói: "Mong rằng còn có thể gặp ngươi ở Huyết Nguc!"

Lập tức, nhóm năm người hướng về phía sấm chớp hủy diệt bay đi. Lưu lại một mình Ngu Đao.

Nhìn theo các cường giả khác đang rời đi, Ngu Đao quay đầu nhìn về phía tiên phủ, lẩm bẩm nói: "Sư tôn… Chẳng lẽ người đã vào bên trong tiên phủ a?"

Bên trong tiên phủ, đại điện.

Lúc này, Lôi Cương đang nhắm mắt ngồi trên long ỷ, thân thể không ngừng run rẩy. Một chốc sau, hắn bỗng mở bừng hai mắt, chậm rãi quan sát xung quanh, một nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt hắn. Hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn bộ kết cấu của tiên phủ, chỉ cần một đạo thần niệm liền thấy được mọi nơi của Hạo Huyền Lôi Phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Nếu như tiên phủ có thể nhỏ đi thì thật là tốt a!" Lôi Cương vừa nghĩ đến, bỗng nhiên, toàn bộ đại điện phát ra tiếng ầm ầm, không ngừng rung chuyển. Một tiên phủ có thể chứa cả vạn người, nay chỉ còn có thể chứa chừng một trăm người. Mà tiên thú Huyền Vũ đang đứng trước đại môn cũng há hốc, nhìn chằm chằm tiên phủ mà hắn đã thủ hộ bao năm, đang không ngừng thu nhỏ lại. Ánh mắt run rẩy, một lúc lâu sau, Huyền Vũ liền thở dài lẩm bẩm nói: "Lẽ nào, người hữu duyên đã vào bên trong rồi sao? Người đó là ai nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra trong đó?..." Ngay lúc Huyền Vũ đang khiếp sợ thì bỗng có một thân ảnh hiện lên trước mặt hắn.

Lôi Cương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tien thú, thần niệm khẽ động, liền minh bạch đây chính là hóa hình của tiên thú Huyền Vũ. Lập tức, hắn nhíu mày nói: "Tiền bối, ngươi chính là tiên thú thủ hộ đúng không? Chẳng hay tiểu Giác… giờ ở đâu rồi?"

Thân thể Huyền Vũ chấn động, đánh giá người thanh niên trước mặt, lẩm bẩm nói: "Ngươi chẳng lẽ chính là người hữu duyên sao?"

Ánh mắt Lôi Cương nghi hoặc nhìn chằm chằm lão nhân, thế nhưng sau một lát suy tư liền hiểu được lão nhân đang nói gì, liền gật gật đầu.

Huyền Vũ hít một hơi, khuôn mặt cực kì kích động, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Cương nói: "Người hữu duyên đã đến rồi, vậy nhiệm vụ của lão phu cũng hoàn thành rồi. Ôi! Đã bao nhiêu năm rồi! Sau bao nhiêu năm lão phu lại có thể khôi phục tu vi rồi!"

Huyền Vũ vừa nói xong, một khí thế cuồn cuộn không gì sánh được trong cơ thể hắn bộc phát ra. Lôi Cương vô cùng kinh hãi, vội vàng di chuyển đến nơi xa.

"Người hữu duyên, tuy rằng lão phu không thể biết được thành tựu mai sau của ngươi, thế nhưng, ngươi chính là người kế thừa tiên phủ, cùng hắn có quan hệ mật thiết, thì chắc thành tựu mai sau của ngươi không thể thấp. Lão phu còn có việc, buộc phải đi, nếu có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại. Về phần tiểu Giác, nó ở bên trong đại môn đó, nó chưa trưởng thành, ngươi hảo hảo chiếu cố cho tốt. Ngày sau, nó chính là trợ thủ đắc lực nhất của ngươi đó, mặc kệ là ở Ma Giới, hay bất cứ nơi nào khác." Vừa nói xong, thân thể Huyền Vũ liền hóa thành một tia sáng rồi biến mất.

Lôi Cương nghi hoặc, đứng sững tại chỗ, tiểu Giác ở bên trong đại môn? Tiểu Giác còn chưa trưởng thành? Theo như hắn quan sát, tiên thú thủ hộ Huyền Vũ này không hề đơn giản, có thể hắn bị người sáng tạo ra Khai Thiên áp chế tu vi rồi bắt thủ hộ ở đây, hơn nữa, qua ngữ khí của Huyền Vũ, Lôi Cương cũng biết tiểu Giác không tầm thường. Càng làm cho Lôi Cương không giải thích được, chính là câu nói cuối cùng của lão nhân. Suy tư một lúc, Lôi Cương liền nhắm mắt lại, rồi biến mất.

Lúc này Ngu Đao đang ngồi xếp bằng ở ngoại vi tiên phủ. Đột nhiên thân thể hắn rung động, ánh mắt kích động nhìn về thân ảnh ở phía trước, vôi vàng nói: "Sư tôn, người… cuối cùng cũng đi ra!"

Trong lòng Lôi Cương cảm thấy ấm áp. Hắn trở thành chủ nhân của tiên phủ nên tự nhiên cảm nhận được các cường giả khác đã rời đi, thế nhưng Ngu Đao vẫn lẳng lặng ở lại canh giữ ở cửa, chỉ để chờ hắn trở lại. Đã lâu lắm rồi, Lôi Cương không cảm nhận được cảm giác ấm áp thân tình này a!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.