Chương trước
Chương sau
Nhóm Ba ngày sau, Lôi Cương đưa tiểu Giác về tới chỗ của đoàn Long Lân. Cho tới lúc này, Lôi Cương vẫn như chết lặng. Sự hùng mạnh của tiểu Giác đã làm cho hắn sững sờ. Lôi Cương hết sức kinh ngạc không hiểu nhóm tiên thú trong rừng Thôn Ma cho tiểu Giác hấp thu nhưng con tiên thú cấp bậc gì?

Đi vào đoàn Long Lân, Lôi Cương nhận ra đám ác nhân vốn luôn cuồng ngạo thì bây giờ trên trán có một chút gì đó lo lắng. Càng lúc càng tới gần ngày quyết chiến mà vị cao thủ thần bí của đoàn Long Lân vẫn chẳng xuất hiện khiến cho đám ác nhân của đoàn Long Lân cảm thấy bồn chồn. Nhìn thấy như vậy nhưng Lôi Cương cũng không hề cảm thấy tức giận mà ngược lại còn có chút vui vẻ. Lúc này, chuyện đoàn Ỷ Thiên tấn công có lẽ cũng không phải là chuyện xấu. Cứ như vậy ít nhất cũng có thể loại bỏ được một đám ác nhân muốn dựa hơi đoàn Long Lân. Sau này, những người còn ở lại mới có thể trở thành lực lượng trung kiên của đoàn.

Sau khi thấy được sự hùng mạnh của tiểu Giác, sự lo lắng của Lôi Cương cũng bớt đi vài phần. Sau khi về tới đoàn Linh Lân, tiểu Giác liền rời đi đâu chẳng biết, chỉ để lại một câu:

- Phụ thân! Tiểu Giác đi dạo xung quanh, xem thế lực của phụ thân như thế nào.

Mà Lôi Cương cũng chẳng nghĩ tới việc đi tìm tiểu Giác. Ngay cả Huyền Mộc lão ma còn không phát hiện được thì nói gì tới hắn?

Lôi Cương đi trên đường lớn trong đoàn Long Lân. Toàn bộ quy mô của đoàn có dạng của một thành trấn. Một con đường lớn chạy xuyên suốt cả đoàn Long Lân. Hai bên đường được xây dựng rất nhiều kiến trúc. Thậm chí còn xuất hiện cả cửa hàng. Bên trong đoàn Long Lân cũng chẳng có nhiều người biết mặt Lôi Cương. Phần lớn là mới gia nhập trong những năm gần đây. Vì vậy mà Lôi Cương đi trên đường cũng chẳng bị ai để ý.

- Ôi chao! Lần này đoàn Ỷ Thiên đối đầu với đoàn Long Lân mà cao thủ của đoàn Long Lân vẫn chẳng thấy tăm tích. Điều này khiến cho người ta phải lo lắng. - Một câu nói vang lên khiến cho bước chân của Lôi Cương chậm lại.

- Đúng thế! Mặc dù đoàn Ỷ Thiên mới chỉ nổi lên trong mấy năm gần đây nhưng họ lại có một vị cao thủ đỉnh cấp chống đỡ. Ngay cả thành Địch Ngược cũng không dám động tới. Nếu cao thủ của đoàn Long Lân không xuất hiện, ta xem có nên rời đi hay không. Ta không muốn mình đứng giữa hai bên để rồi bị mất mạng.

Một tiếng thở dài cũng lại vang lên. Lôi Cương hơi liếc mắt thì thấy có mấy tên ác nhân đang đi tới ở phía sau. Chúng vừa đi vừa bàn luận.

- Có lẽ, cao thủ của đoàn Long Lân vào thời điểm cuối cùng sẽ xuất hiện, giáng cho đoàn Ỷ Thiên một đòn nặng. - Một gã nam tử nho nhã chậm rai lên tiếng. Có điều trên mặt y không giấu được sự lo lắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thời gian càng gần, không khí của đoàn Long Lân càng trở nên nặng nề. Lòng tin của đám ác nhân đối với đoàn Long Lân cũng từ từ lung lay.

- Hy vọng như vậy! Bằng không...

Bước chân của Lôi Cương nhanh hơn, nét mặt vẫn bình thản. Hắn nhanh chóng trở về động. Khi gần tới nơi, Lôi Cương lại chạm mặt hai người Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân.

- Đoàn trưởng.

- Đoàn trưởng! - Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân cung kính lên tiếng. Cả hai đều có tu vi Cương Vương thiên giai nhưng vẫn giữ một sự tôn kính với Lôi Cương. Cho dù thế nào thì về mặt danh nghĩa, lúc này Lôi Cương cũng là đoàn trưởng của họ.

- Ừm! - Lôi Cương gật đầu rồi nói:

- Các ngươi mang linh khí phân phát cho đoàn viên có cống hiến. Mấy ngày này ta phải bế quan. Các ngươi không cần phải quấy rầy. - Âm thanh của Lôi Cương không để cho người ta có ý trái lời.

Không chờ Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân trả lời, Lôi Cương liền nhanh chóng bỏ đi, để mặc hai người ngơ ngác đứng đó.

Sau khi trở lại động của mình, Lôi Cương bố trí một đạo kết giới rồi bắt đầu tu luyện.

Lúc này, Lôi Cương cũng không còn chỉ có một mình. Là đoàn trưởng của mấy ngàn người, khiến cho Lôi Cương bắt đầu phải để ý tới toàn cục.

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã được hai mươi ngày. Lúc này, bầu không khí trong đoàn Long Lân hết sức nặng nề. Cũng đã có rất nhiều ác nhân rời khỏi đoàn khiến cho quân số từ hai ngàn người giảm xuống chỉ còn khoảng một ngàn. Trên đường lớn của đoàn Long Lân có rất ít người. Phần lớn đều đang tu luyện, chờ đợi sự tấn công của đoàn Ỷ Thiên.

Từ sau khi vào đoàn Long Lân, tiểu Giác biến mất chưa từng xuất hiện. Nhưng Lôi Cương vẫn có thể cảm nhận được nó cũng không đi quá xa.

Lúc này, Lôi Cương đang mở mắt ngồi trên mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì.

Hôm sau, lúc sáng sớm, một âm thanh chợt vang lên trong không trung. Đám ác nhân của đoàn Long Lân rời khỏi phòng tới trước cửa. Nét mặt tất cả đều nghiêm túc, trong mắt tràn ngập ý chí chiến dấu.

Hôm nay, mọi ánh mắt trong Huyết Ngục đều tập trung về phía đoàn Long Lân. Câu nói của đoàn Ỷ Thiên khiến cho cả thành Địch Ngược và các thôn trang đều chú ý.

Lôi Cương đứng trước đoàn người. Sau lưng hắn là sáu gã thủ lĩnh của đoàn Thất Luyện và đám người Quách Kỳ Vân. Cả đám đều nhìn lên không trung đang có một bóng đen từ từ xuất hiện. Dần dần một đám người giống như một đám mây đen hiện lên bay về phía đoàn Long Lân.

Hơi thở của Lôi Cương trở nên dồn dập. Đây là lần đầu tiên, Lôi Cương trải qua một trận chiến có nhiều người. Hơn nữa, hắn còn là một nhân vật quan trọng.

- Nghe tiếng đã lâu. Tây Huyết Ngục có Ỷ Thiên. Đông Huyết Ngục có Long Lân. Hôm nay, đoàn Ỷ Thiên chúng ta muốn thử xem đoàn Long Lân có bản lĩnh gì mà sánh ngang được với đoàn Ỷ Thiên? - Một tiếng hét to từ trong đám đông nghìn nghịt người vang lên khiến cho đám ác nhân của đoàn Long Lân siết chặt tay lại.

Tên đầu lĩnh của đoàn Ỷ Thiên không ngờ lại là một người có một làn sát khí bao phủ xung quanh không thể nhìn thấy rõ hình dạng. Đám ác nhân phía sau lưng y, vẻ mặt tên nào cũng hung dữ nhìn đoàn Long Lân với một sự khinh thường.

Lôi Cương nhíu mày, từ từ bay lên mà nói:

- Đoàn Long Lân chúng ta chẳng liên quan tới đoàn Ỷ Thiên các ngươi. Các ngươi có thái quá hay không?

- Ha ha! Thái quá? Trong Huyết ngục cá lớn nuốt cá bé. Hôm nay hoặc là chỉ có Ỷ Thiên, hoặc là chỉ có Long Lân. Nếu đoàn Long Lân của ngươi có thực lực thắng được đoàn Ỷ Thiên của ta thì chúng ta cũng không oán hận. - Người có đầy sát khí đó lên tiếng. Mặc dù chỉ nghe thấy âm thanh mà không hề thấy hình dạng nhưng Lôi Cương cũng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Lôi Cương thầm cười lạnh một tiếng. "Cá lớn nuốt cá bé?" Dưới áp lực của thành Địch Ngược mà dám phát động trận chiến này thì chỉ sợ là có liên quan tới thành Địch Ngược. Hơn nữa, đoàn Ỷ thiên cũng chỉ mang tới đây chừng ngàn người. Tuy nhiên, từ hơi thở của chúng cũng thấy được đều là những người đã trải qua cả trăm trận chiến. Có lẽ tất cả đều là thành phần nòng cốt của đoàn Ỷ Thiên. Xem ra, hôm nay, đoàn Ỷ Thiên quyết tâm tiêu diệt đoàn Long Lân.

- Không biết quý đoàn muốn hỗn chiến hay là chọn mười người tỷ thí? Nếu như là tỷ thí thì ai muốn đánh với ta một trận? - Tên đầu lĩnh của đoàn Ỷ Thiên hét to. Thanh âm của gã tràn ngập một sự tự tin, dường như bất kể là hỗn chiến hay là tỷ thí cũng vậy.

Lôi Cương nhíu mày. Nếu hỗn chiến thì chỉ sợ đoàn Long Lân sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông. Mà tỷ thí... Lôi Cương nhìn mấy tên nam tử đứng sau tên đầu linh với ánh mắt cảnh giác. Mấy người trong đó khiến cho hắn cảm thấy áp lực. "Chẳng lẽ trong đoàn Ỷ Thiên thực sự có cao thủ Cương Quân, Đạo Quân? Hơn nữa lại không chỉ có một người?

Nếu đúng như vậy thì tỷ thí đoàn Long Lân cũng nhất định phải thua.

- Vậy thì để cho Cương Ma ta đánh với ngươi. - Lôi Cương hét to rồi bước lên phía trước.

- Ha ha! Vậy thì quyết định như thế đi. Tỷ thí mười trận. Nếu Long Lân đoàn các ngươi thua thì phải sát nhập vào đoàn Ỷ Thiên chúng ta. Còn nếu không thì nơi đây chắc chắn máu sẽ chảy thành sông. - Gã nam tử đầy sát khí nói một cách kiêu ngạo.

Lôi Cương nhíu mày. Mười trận tỷ thí... Chỉ cần những người kia cũng đủ khiến cho đoàn Long Lân bị thua. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương liền có quyết định rồi trầm giọng nói:

- Nếu đoàn Ỷ Thiên mà thua thì...

- Như vậy đoàn Ỷ Thiên của ta sẽ sát nhập vào đoàn Long Lân các ngươi. Để mặc cho ngươi sai khiến có được không? - Nam tử đầy sát khí nói hết sức kiêu ngạo, đồng thời lời nói ẩn chứa một chút khinh thường. Chuyện Ỷ Thiên đoàn thất bại gã chưa bao giờ nghĩ tới.

Lôi Cương có cảm giác nặng nề. Hắn nói:

- Nếu ta nói trận tỷ thí đó chỉ cần giữa ta và ngươi, ngươi có dám nhận không?

Gã nam tử đầy sát khí sững người. Ánh mắt gã trở nên sắc bèn nhìn Lôi Cương chằm chằm. Một lúc sau, gã mới ngửa mặt lên trời mà cười ha hả:

- Được được! Mấy năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với Đồ Cuồng ta. Ngươi đã muốn như vậy thì ta theo lời ngươi.

Âm thanh của gã vừa mới dứt, toàn bộ sát khí trên người biến mất. Một nam tử trung niên có nét ngông cuồng với đôi lông mày lưỡi kiếm, xuất hiện trong mắt mọi người.

"Hít..." Lôi Cương chỉ nghe thấy mấy người Luyện Huyền hít một cái.

- Đồ Cuồng! Không ngờ chính là Đồ cuồng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.