Chương trước
Chương sau
Nhóm Phía Đông Huyết Ngục"Ầm" một tiếng động rung chuyển vang lên.

Thân thể Lôi Cương nhoáng lên một cái, nắm lấy cái giới chỉ đang rơi xuống. Một làn sương máu đập vào khuôn mặt, khiến cho Lôi Cương cảm thấy trong lòng có một cảm giác khát máu. Thở dài một cái, Lôi Cương áp chế mạnh mẽ, trong lòng dần dần trở nên ngờ vực. Tại sao trong lòng mình lúc này cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó? Lúc này Lôi Cương đã đạt tới huyền giai. Lúc đầu tại Ngu gia thôn lĩnh hội cuốn sắt sau đó liền đột phá hoàng giai đạt được huyền giai. Nhưng tu vi của hắn cũng không tự tăng lên, mà là thông qua khổ tu mới được. Chẳng lẽ là bởi vì săn con mồi trong một thời gian dài mới làm cho bản thân có cảm giác khát máu như thế? Lôi Cương dự định dừng săn mồi, nếu không để cho cảm giác đó càng mạnh thêm thì không hay. Nghĩ đến đấy, thần thức Lôi Cương tản ra, Lôi Cương đang định tìm chỗ tu luyện một phen, cuối cùng thân thể thoáng một cái biến mất.

Ngoài mười dặm, trên một ngọn núi lớn trong khu rừng rậm, thân ảnh Lôi Cương lại xuất hiện trên một tảng đá. Đứng trên tảng đá Lôi Cương sắp xếp trận pháp rồi vào trong tu luyện.

Sau năm năm, Lôi Cương tỉnh lại, lại nghe thấy vài tiếng nói.

"ôi chao…thật không ngờ rằng cao thủ thành Địch Ngược cứ gặp ác nhân là muốn tiêu diệt. Thủ đoạn thì còn tàn ác hơn cả ác nhân a." Năm tên ác nhân ngồi xếp bằng trong rừng rậm, một nam nhân thở dài chậm rãi nói.

"Hừ! Đây là một hành động tiêu diệt ác nhân một cách trắng trợn. Những người này tu vi rất cao, phần lớn các đoàn ác nhân đều bị giết sạch. Hiện tại ác nhân càng lúc càng ít, thôn trang thì lại nhiều lên, trong đó phần lớn đều là do ác nhân mà thành, lại phải nộp phí cho Thành Địch Ngược rồi!" Một tên áo xám khác trán đầy nếp nhăn cũng thở dài nói, ánh mắt đầy vẻ cam chịu.

"Ta nghe nói toàn bộ Huyết Ngục chỉ có hai đoàn ác nhân là không bị tiêu diệt. Ỷ thiên đoàn ở phía Tây và Long Lân đoàn phía Đông. Ỷ Thiên đoàn không bị tiêu diệt thì mọi người còn hiểu. Đầu lĩnh của Ỷ Thiên đoàn có tu vi rất thâm hậu, không ít cao thủ Thành Địch Ngược đi đến và không quay về. Nhưng Long Lân đoàn lại có chút kỳ quặc. Toàn bộ trong đoàn không có một Cương Quân, Đạo Quân, thế mà lại không bị tiêu diệt. Lại nghe nói, có một gã cao thủ kinh khủng vào lúc Long Lân đoàn sắp bị tiêu diệt thì xuất hiện, bảo vệ Long Lân đoàn. Vì vậy Thành Địch Ngược không còn tới đó nữa. Điều này làm cho không ít người kinh ngạc, rất có thể đám ác nhân sẽ nhao nhao gia nhập Long Lân đoàn!" Một gã mặt vuông chữ điền bật nói.

Cách đó vài dặm ánh mắt Lôi Cương trở nên kinh ngạc. Theo như mấy người này nói, Thành Địch Ngược đã bắt đầu chèn ép các đoàn ác nhân rồi. Lôi Cương đã sớm suy đoán Thành Địch Ngược sẽ làm như thế, nên cũng không kinh ngạc mấy về chuyện đó. Điều khiến Lôi Cương kinh ngạc chính là Long Lân đoàn lại không bị diệt? Lôi Cương suy tư một lúc lâu, càng cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào sau khi mình rời khỏi Long Lân đoàn lại lôi kéo được một gã cường giả kinh khủng sao? Nhưng Lôi Cương cũng nghĩ là không có khả năng, cường giả Đạo Quân, Cương Quân làm sao phải phủ phục chịu thua? E rằng đại đa số là trở thành đầu lĩnh rồi. Như vậy Long Lân đoàn rốt cuộc phát sinh chuyện gì chứ? Một lúc sau, thân thể Lôi Cương lại nhoáng lên, biến mất.

"Không biết vị bằng hữu này có thể nói rõ cho ta biết rõ sự tình được không?" Giữa lúc năm tên ác nhân đang thở dài, đột nhiên có một tiếng nói chợt vang lên khiến cho cả năm tên nhảy dựng dậy, lấy ra linh khí nét mặt đầy cảnh giác.

"Ngươi là người phương nào?" Một tên nam nhân trầm giọng nói, ánh mắt loé lên sát khí.

" ha ha, không cần phải quá căng thẳng thế, ta chẳng qua chỉ là người dân sơn dã tu luyện trong rừng này. Khi tỉnh lại thì nghe được các vị nói chuyện với nhau cho nên muốn đến hỏi cho rõ nguyên do!" Khuôn mặt Lôi Cương thản nhiên cười cười nói, ánh mắt ôn hoà, khuôn mặt đầy tự tin.

Năm người đưa mắt nhìn nhau, gã đàn ông âm trầm nhìn Lôi Cương, phải một lúc sau mới nói: "Đạo hữu! Ngươi toàn ở trong rừng rậm này tu luyện sao?" Gã đàn ông âm thứu trong lòng có chút bồn chồn. Người trước mắt này nhìn như là tuổi còn trẻ, thế nhưng y lại không nhìn thấy rõ vẻ nông sâu, điều này làm cho gã trong lòng vừa cảm thấy lo âu, cũng cảm thấy mừng thầm. Bản thân mình chưa hề động thủ, không phải… "haha…có thể nói cho nghe tình hình của Huyết Ngục hiện tại không? Đặc biệt là Long Lân đoàn!" Lôi Cương thản nhiên nói. Lôi Cương hiểu rõ, nếu như Long Lân đoàn không có cao thủ lớn mạnh trấn thủ, Thành Địch Ngược sẽ không bao giờ bỏ việc thao túng nó. Tuy rằng Lôi Cương cũng không có coi trọng Long Lân đoàn, nếu không vì trước khi chết U Long nhắn nhủ lại, Lôi Cương cũng không muốn quản.

Tên âm thứu thở ra, chậm rãi ngồi xuống, còn bốn gã ác nhân cũng lần lượt ngồi xuống. Gã âm thứu nhìn về phía Lôi Cương nói: "Chẳng hay tiền bối muốn nghe chuyện gì? Chúng tôi cũng là nghe nói lại thôi, chưa chắc đã chuẩn xác lắm."

"Ây, trước tiên là nói về Long Lân đoàn đi!" Lôi Cương gật đầu nói.

Tên đàn ông âm thứu liếc mắt nhìn vài tên ác nhân sau đó nói: " Long Lân đoàn chúng tôi cũng chỉ là nghe nói, tin tức từ trong đám đệ tử của Long Lân đoàn truyền ra. Thành Địch Ngược từng có vài tên cao thủ muốn tuyệt diệt Long Lân đoàn, thế nhưng cuối cùng hình như là có một gã cường giả rất kinh khủng đến quát đuổi hai người kia thoái lui. Từ sau đó Thành Địch Ngược lại không tìm tới Long Lân đoàn nữa!"

"Cường giả rất kinh khủng?" Lôi Cương nhướn mày, thấp giọng nói.

Tên âm thứu sửng sốt, nhìn dáng vẻ Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng lẽ nào người này và Long Lân đoàn có quan hệ? Thế nhưng mình nhìn không ra tu vi của Lôi Cương có bao nhiêu, đành phải nói: "Đúng vậy, hơn nữa tên cao thủ căn bản không hề động thủ mà lại quát đuổi được hai gã cường giả chạy trốn."

Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Không động thủ mà đuổi được hia gã cường giả Cương Quân? Đây là người thế nào chứ? Không ngờ lại có người bảo vệ Long Lân đoàn? Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc, nhìn năm người nói: "Nếu như các ngươi có hứng thú, hoan nghênh các ngươi gia nhập Long Lân đoàn. Ta còn có việc phải đi trước." Không đợi mấy người phản ứng lại, Lôi Cương liền biến mất.

Hắn để lại năm người chết lặng đứng nhìn.

"Lẽ nào…người kia lại là người của Long Lân đoàn?" Một tên mặt vuông, dáng cao lớn vạm vỡ ngạc nhiên nghi ngờ nói.

"Xem ra, Long Lân đoàn thật không đơn giản, người này..tu vi rất sâu!" Một tên nam nhân thấp giọng nói. Trong hai mắt loé lên một tia bất định, gia nhập Long Lân đoàn…đề nghị này cũng không tồi chút nào a.

Lôi Cương rời năm người sau đó lại dốc sức chạy về Long Lân đoàn. Lôi Cương muốn làm cho rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc Long Lân đoàn đã xảy ra chuyện gì. Tên cao thủ kia rốt cuộc là ai. Hơn nữa….Lôi Cương có một dự cảm không tốt. Nếu như Long Lân đoàn có như thế thật, chắc chắn có vô số ác nhân gia nhập vào. Đến lúc đó thế lực sẽ tăng vọt hơn bao giờ hết. E rằng Thành Địch Ngược cũng sẽ không làm ngơ mặc kệ, để cho Long Lân đoàn muốn lớn mạnh thế nào cũng được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ba ngày sau, khi Lôi Cương tới thôn trang Long Lân đoàn liền sửng sốt. Lúc này Long Lân đoàn không còn là một sơn trang mà trở thành một thành trấn. Nếu như không phải là cửa chính của thành trấn có ba chữ Long Lân đoàn, Lôi Cương đã nghĩ Long Lân đoàn đã đổi chỗ. Có thể thấy Long Lân đoàn có khoảng gần hai ngàn người. Lôi Cương rất ngạc nhiên và mừng rỡ, nhưng lại có chút lo lắng. Nhìn núi cao, Lôi Cương thấy toà tháp vẫn sừng sừng ngồi đó.

"Anh bạn, người cũng là người gia nhập Long Lân đoàn ư?" Lúc Lôi Cương đang suy tư thì có một giọng thì thầm vang lên bên tai. Lôi Cương nhìn bên cạnh cách đó không xa có một gã dáng vóc thấp bé nhưng tu vi cũng là cương vương huyền giai, thì hơi sững sờ, gật đầu.

Lôi Cương gật đầu

"hì hì, người anh em, hiện tại việc gia nhập Long Lân đoàn cũng khó như là lên trời. Ngươi xem, có rất nhiều ác nhân ra về trong thất vọng kìa." Trong đầu Lôi Cương vang lên tiếng nói của người này. Mà người thanh niên đó cũng đang nhìn về phía khác. Lôi Cương nhìn lại đúng là có vài tên ác nhân mặt đầy tro bụi từ trong Long Lân đoàn đi ra.

"Huynh đệ, chỉ cần giao cho ta một nghìn viên thượng phẩm linh thạch, Lý Đức ta sẽ giúp cho ngươi gia nhập Long Lân đoàn. Thế nào?" Lý Đức chậm rãi nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.

Trong lòng Lôi Cương trầm xuống, thế nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Hắn nhìn mắt tên tự xưng là Lý Đức rồi truyền âm nói: "Không biết đạo hữu đây có cách gì? Nói miệng không có bằng chứng, hơn nữa một nghìn linh thạch thượng phẩm cũng không phải số lượng nhỏ, làm sao ta tin được?"

"khà khà, ngươi có thể đưa trước cho ta một nửa, chờ đến lúc thành người của Long Lân đoàn rồi thì giao nốt cho ta cũng được. Hơn nữa có cơ hội trở thành đệ tử của Long Lân đoàn thì được đến bảo tháp tu luyện, nghe đồn tốc độ tu luyện của bảo tháp này hơn hẳn bảo tháp của Thành Địch Ngược a!" Thanh âm Lý Đức có chút huyền bí như vậy rất dễ mê hoặc người.

Lôi Cương đưa mắt nhìn bảo tháp, truyền âm nói: "Không biết bằng hữu dùng biện pháp nào? Lẽ nào, ngươi là người của Long Lân đoàn?" thanh âm Lôi Cương trở nên chậm chạp, khiến Lý Đức lại có chút ngạc nhiên.

Lý Đức hơi nhếch miệng, thanh âm lại vang lên trong đầu Lôi Cương.

"Huynh đệ có biết đội trưởng của Long Lân đoàn hay không? Lý Đức ta bất tài nhưng cùng đội trưởng Long Lân đoàn cũng có chút quen biết!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.