Ở giữa Lôi Châu, vào một nơi hẻo lánh, xung quanh ba mặt là núi, có một cái hồ nước nhỏ. Nước hồ trong suốt, phản chiếu bóng cây cối xung quanh cùng với ánh mặt trời giống như một tấm gương tự nhiên.
Nếu như có người ở đây chắc chắn sẽ phải kinh ngạc khi nhìn thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích dưới đáy hồ, giống như một pho tượng đá.
Đột nhiên, nước hồ dao động mạnh rồi một bóng người cao lớn từ trong hồ nước bắn lên, rơi thẳng xuống tảng đá lớn ven hồ.
"Phù..." Người thanh niên trần truồng thở ra một hơi. Ánh mắt của y rất sáng, nhưng lại có sự trầm ổn. Gương mặt góc cạnh như đang nhớ tới một điều gì đó.
Người thanh niên đó chính là Lôi Cương. Sau khi, Lôi Cương chạy như điên từ Luyện Khí tông tới đây liền ở lại tu luyện. Thời gian trôi qua cũng không thể xóa nhòa được nỗi nhớ của hắn đối với Tử Vận. Có thể nói, nỗi nhớ đó đã trở thành động lực để cho Lôi Cương tu luyện.
Một năm trước, tu vi của Lôi Cương trong đại hội giao lưu đã đạt tới Cương Sư Địa cấp, Luyện Cốt Huyền cấp. Mà trong một năm qua, tu luyện dưới đáy hồ, chịu đựng sức ép của nước, tu vi của Lôi Cương lại tăng lên đạt tới Cương Sư thiên cấp, Luyện Cốt địa cấp.
Những giọt nước trên người nhanh chóng bốc hơi, để lộ thân thể cân xứng cùng với làn da màu đồng của Lôi Cương. Mặc dù nhìn không quá vạm vỡ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác ẩn chứa một thứ lực lượng rất mạnh. Một năm xếp bằng ở dưới đáy hồ khiến cho thân thể Lôi Cương lại tăng lên một lần nữa. Luyện Cốt có thể từ Huyền cấp đạt tới Địa cấp thì một phần nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào điều này. Nếu chỉ dựa vào tu luyện thì Ngũ Hành thể tu rất khó tăng tiến. Chỉ có dưới sự kích thích của ngoại lực mới có thể mạnh thêm.
Lấy ra Hư Kiếm, Lôi Cương từ từ nhắm mắt lại. Một cơn gió thổi qua, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi hét to:
- Khai Thiên! Thức thứ mười một.
Hư Kiếm đột nhiên chuyện động theo một vòng tròn trong không trung. Từ mũi kiếm chợt bắn ra một đạo kiếm khí cực mạnh.
"Rầm...rầm...rầm..." Mặt hồ mới yên tĩnh trở lại đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Vô số những giọt nước bắn thẳng lên trời.
Lôi Cương thở một hơi, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.
- Thi triển thức thứ mười một, cương khí và nội kình trong kinh mạch gần như tiêu hao hết.
Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Uy lực của Khai Thiên mặc dù mạnh nhưng lại tiêu hao rất nhiều Cương khí và nội kình. Hắn biết, uy lực của Khai Thiên càng mạnh thì lại càng có nhiều điểm hại. Dù sao nếu trong một chiêu không thể đánh chết được kẻ địch thì điều chờ đợi hắn sẽ là kết quả bị người ta chém giết.
Lôi Cương cắm Hư Kiếm vào trong một tảng đá rồi ngồi xuống xếp bằng. Hắn nhìn lên không trung, ánh mắt như nhớ tới một điều gì đó. Từ từ, Lôi Cương chậm rãi nhắm mắt lại để hồi phục.
Lôi Cương suy tính một mình rèn luyện. Tiền bối Ngự Thiên bế quan chẳng biết tới lúc nào mới ra. Hắn có trở lại Kiếm Cương môn cũng vô ích, chẳng bằng ra ngoài rèn luyện, nâng cao tu vi.
Lúc này, suy nghĩ của Lôi Cương đã hết sức kiên quyết nên tu luyện càng thêm phấn chấn. Cho dù là vì lý do Lôi Ma kích thích hay Tử Vận thì cũng đều trở thành động lực của Lôi Cương.
Ở giữa Lôi châu, thành Vạn Đạo.
Thành Vạn đạo là một thành thị giao dịch nổi tiếng trong giới tu luyện. Từ đây tới Luyện Khí tông ở phương Tây, Luyện Đan tông ở phương Đông có thể nói là hết sức thuận lợi. Đồng thời, thành Vạn Đạo cũng có số lượng giao dịch linh đan và linh kiếm bậc thấp rất nhiều. Đệ tử Luyện Khí tông và Luyện Đan tông luyện ra được linh khí cấp thấp và đan dược cấp thấp đều đưa tới Vạn Đạo thành đổi lấy vật phẩm luyện khí hay luyện đan. Thậm chí các thương nhân ở các châu khác cũng đều tới thành Vạn Đạo để tìm kiếm đan dược và linh kiếm.
Vị trí địa lý của thành Vạn Đạo khiến cho nó luôn thịnh vượng mãi không suy tàn, tồn tại cùng với Luyện khí tông và Luyện Đan tông. Vô số năm qua, tiền nhân cải tạo đã giúp cho thành Vạn Đạo có quy mô lớn hơn những thành lớn khác tới vài lần, chiếm diện tích gần mười vạn mẫu, cao lớn hùng vĩ với khí thế vô biên.
Bốn cửa thành của thành Vạn Đạo được xây theo các hước Đông, Tây, Nam, Bắc. Ở cửa Tây của thành có một gã thanh niên cao lớn, nét mặt cương nghị, lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ dài bảy thước, rộng chừng hai thước đi vào. Trong thành Vạn Đạo, người người qua lại tấp nập nhưng cũng có rất nhiều người tu luyện. Mọi người nhìn người thanh niên lưng đeo thanh kiếm mà mỉm cười chế giễu.
- Lại là một người hâm mộ Lôi Cương.
Sau đại hội giao lưu, cái tên Lôi Cương vang xa khắp cả Trung Xu giới. Mà thanh Hư Kiếm là dấu hiệu của hắn cũng được rất nhiều thanh niên hâm mộ hắn thích thú.
Người thanh niên nghi hoặc nhìn những người vừa đi qua. "Người hâm mộ Lôi Cương? Thế này là thế nào? Người hâm mộ ta?"
Người thanh niên đó chính là Lôi Cương. Sau một tháng lặn lội, Lôi Cương đã tới được thành Vạn Đạo. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ rồi đi vào trong thành. Đây là lần thứ hai, Lôi Cương bước chân vào một ngôi thành lớn. Mà thành Vạn Đạo so với thành Kiếm Ngạo lúc trước còn phồn hoa hơn rất nhiều. Mà ở thành Vạn Đạo lại càng thêm có quy củ. Trên đường lớn cơ bản có rất nhiều các quầy bán hàng hóa với đủ các loại vật phẩm, với rất nhiều chủng loại. Đối với các cửa hàng hai bên đường, Lôi Cương không có nhiều hứng thú. Lôi Cương chỉ muốn vào đây xem có gì đáng chú ý không mà thôi.
- Có nghe nói không? Tông sư Cổ Đạo đã tới thành Vạn Đạo.
Có mấy tiếng bàn tán lọt vào tai Lôi Cương. Hắn từ từ bước đi, lắng nghe những lời bàn tán đó.
- Đúng vậy. Tông sư Cổ Đạo là tông sư luyện khí, chẳng kém gì cao thủ của Luyện Khí tông. Ôi chao! Có điều mỗi lần tông sư Cổ Đạo luyện khí cần phải xuất ra linh thú hạch. Linh khí bậc nào thì đưa ra linh thú hạch bậc đó.
- Chẳng lẽ các ngươi còn muốn linh khí cao cấp như cấp bốn, cấp năm? Nếu ta có được một thanh linh khí cấp ba đã thỏa mãn rồi. Hơn nữa, ta không tin tông sư Cổ Đạo có thể luyện được linh khí cực phẩm cấp năm. Có lẽ chỉ có một số người của Luyện Khí tông mới làm được thôi.
- Hừ! Ngươi biết cái gì? Tông sư Cổ Đạo nổi tiếng mấy trăm năm với tu vi sâu không thể lường được.
- Ha ha...nếu quả thực sâu không thể lường được thì y còn tới đây làm gì?
Gã đàn ông trung niên cất tiếng cười nhạo.
- Ngươi đã coi thường tông sư Cổ Đạo thì còn vào đó làm gì?
Ánh mắt của Lôi Cương hết sức nghiêm túc. Tông sư Luyện Khí? Thời gian từ khi rời khỏi Luyện Khí Tông đến giờ quá nhanh. Lúc này, Hư Kiếm của hắn mặc dù nặng tới ngàn cân nhưng không còn đáp ứng nổi nhu cầu của hắn. Việc đầu tiên mà hắn cần làm đó là nâng cao phẩm chất và sức nặng của Hư Kiếm. Nhờ đó mà uy lực của Khai Thiên sẽ tăng lên rất nhiều.
- Nếu không thì đi tìm Cổ Đạo này một lần.
Lôi Cương thầm nghĩ rồi theo hướng những người kia mà đi. Khi hắn tới thành Vạn Đạo đã vào lúc sôi động. Ánh mắt của mọi người đều sáng ngời, cảnh tượng càng thêm náo nhiêt.
- Mỗi vị đạo hữu cầm một viên linh thú hạch từ cấp ba trở lên tới đây đăng ký.
Phía trước có một người trung niên nho nhã ngồi trên một cái ghế liên tục viết gì đó. Những người vây quanh mà có được linh thú hạch cũng chỉ có trăm người. Dù sao thì yêu cầu cũng rất cao, ít nhất là linh thú hạch thương phẩm cấp ba. Thứ đó, cho dù là Cương Sư cũng không có thể chém giết.
Nghe nói tới yêu cầu đó, Lôi Cương hơi lắc đầu. Bản thân hắn cũng không có linh thú hạch, xem ra phải bỏ đi. Lần sau tới Luyện Khí tông nhờ Luyện Hư giúp cho vậy.
Đi ra khỏi đám đông, Lôi Cương từ từ bước đi trên đường, chuẩn bị rời khỏi, tiếp tục rèn luyện thì đột nhiên đứng lại.
- Có nghe nói không? Bắc Phệ! Một trong hai đại cấm địa của Lôi Châu gần đây nghe đồn có linh thú cấp bốn xuất hiện. Rất nhiều cao thủ một đi không trở lại.
Một âm thanh chợt lọt vào tai Lôi Cương khiến cho hắn hơi suy nghĩ. Linh thú cấp bốn thấp nhất cũng phải là cường giả Cương Thể mới có thể đối phó.
- Ha ha... Nếu có thể chém chết được con linh thú đó thì ta chỉ cần lấy linh thú hạch. Như vậy ta có thể đổi được linh khí cấp bốn đối với tông sư Cổ Đạo.
Một người đàn ông trung niên nói với giọng kích động.
- Vị đạo hữu này! Xin hỏi Bắc Phệ là ở đâu?
Lôi Cương đi tới hỏi hai người trung niên đó.
Người trung niên nam tử vừa mới nói tới việc chém giết linh thú cấp bốn, cảnh giác nhìn Lôi Cương nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn vào đó rèn luyện một chút. Không đoạt linh thú hạch của ngươi đâu.
Lôi Cương nở nụ cười hiền lành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này, địch ý của người trung niên mới biến mất, nói:
- Từ cửa Bắc của thành Vạn Đạo đi ra khoảng hai tháng là có thể tới. Có điều, ta khuyên tiểu huynh đệ nên tìm vài đạo hữu đi cùng. Bắc Phệ nổi danh là nơi linh thú tụ tập. Nếu không cẩn thận sẽ gặp rắc rối với linh túh.
Lôi Cương gật đầu, sau khi cảm ơn hai người trung niên liền đi ra khỏi cửa Bắc của thành.
Trên đường đi, hắn thấy có rất nhiều người tu luyện cũng đi về phía Bắc. Sắc mặt của cả đám, người thì kích động, người thì nghiêm túc...xem ra tất cả đều ảo tưởng giết được linh thú cấp bốn.
- A... Nhìn kìa. Cường giả Luyện Thần phản hư.
Phía sau Lôi Cương chợt vang lên một tiếng hét kinh hãi. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên không trung thì thấy ba nam một nữ đang ngự không mà bay. Thi thoảng họ lại nhìn xuống dưới với ánh mắt khinh thường.
- Ôi chao...hay là chúng ta trở về đi. Bốn vị cường giả Luyện Thần phản hư cho dù là linh thú cấp năm cũng có thể bị giết.
Một tên đệ tử ủ rũ lên tiếng. Rất nhiều đệ tử đều xuất hiện ý nghĩ quay về. Vì vậy mà sau câu nói của người kia, có một số người tu luyện liền quay lại.
Lôi Cương hơi mỉm cười. Người tu đạo cứ đánh giá cao thực lực của người khác, đó là điểm sai lầm. Cao thủ Luyện Thần phản hư chưa chắc có thể giết được linh thú cấp bốn. Hơn nữa nếu đúng là linh thú cấp bốn thì chưa bắt đầu trận chiến, bọn họ liền rút lui. Mặc dù kết quả cũng vậy nhưng nếu bọn họ không đi thử, nhiều khi chỉ cần đi thử một chút là có được cơ hội. Lôi Cương cứ tiếp tục đi, thấy phía trước có rất nhiều đệ tử quay lại. Xem ra bọn họ nhìn thấy bốn gã Luyện Thần phản hư nên cảm thấy thối chí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]