Thói quen của Vạn Cẩn Phàm không thay đổi một chút nào bởi vì Trúc Hạ vào ở. Vẫn là trước sau như một, nàng chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, nàng ngồi dưới ánh mặt trời xem sách, quy luật sinh hoạt của nàng giống như sáng đi chiều về.
Mới ba ngày thời gian, thương thế trên trên người Trúc Hạ không sai biệt lắm rất tốt. Tình cảnh như thế khiến Thành An Liễu giật mình không thôi. Một nam tử yếu đuối, tự nhiên chịu trọng thương như vậy sau vài ngày có thể tự dưỡng tốt, thật là so cơ thể nàng còn cường kiện. Ý đồ của nàng hỏi qua Trúc Hạ có phải đã từng ăn cái gì hay không, hoặc là gặp được cao nhân ẩn sĩ gì đó. Trúc Hạ lại nói cho nàng biết, chính bản thân mình từ nhỏ bị đánh, cơ thể đã thành thói quen, những thương tích này không coi là cái gì.
Thành An Liễu chán nản, từ nhỏ chính nàng cũng bị tuyển vào ngự tiền thị vệ hoàng gia, tiếp thu huấn luyện gian khổ, trải qua không biết bao nhiêu đắng cay, khẳng định chịu thương tích không thể thiếu so với hắn, lại nói nàng có thể trổ hết tài năng ở trước mặt đế vương, càng không biết phải trả giá so người khác nhiều hơn bao nhiêu lần gian khổ mới có thể làm được. Chính thân thể nàng vẫn luôn đắc ý thế nhưng lại so không bằng thân thể một nam tử, thật là buồn cười.
Ban đêm, Vạn Cẩn Phàm ở trong phòng đọc sách, biểu tình trầm trọng, lát sau lại có một tia bừng tỉnh. Đang trầm tư suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton-nu-ton/2650504/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.