Tửu lượng của Vạn Cẩn Phàm rất tốt, tuy rằng nàng không thường uống rượu, cũng không nghiện rượu.
Trúc Hạ thấy nàng uống một ly lại một ly giống như rót nước uống vậy, nhịn không được khuyên bảo: "Tiểu thư, uống rượu nhiều có hại cho thân thể, người vẫn là.."
Vạn Cẩn Phàm giơ tay lên đánh gãy đầu óc thanh tỉnh cười nói với Hồ Hiến: "Hôm nay ta rất vui vẻ, khi nào ta say sẽ tự dừng lại." Dứt lời nàng lại tự rót một ly tràn đầy cho mình, hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Hiến nói: "Hồ tỷ, tỷ nói đúng không?"
Hồ Hiến nhìn bảy tám cái vò rượu không ở trên bàn, tiêu sái cười: "Tự nhiên là nghe Tề muội nói."
Vạn Cẩn Phàm ngửa đầu cười to, cầm lấy một đôi đũa gỗ, nhẹ gõ ly sứ, cao giọng ngâm thơ: "
Hoa hồng vô sương cũng tự chiết,
Khô nha tuyết áp lại vô thương.
Vinh hoa từ mình không khỏi thiên,
Sinh tử càn khôn phúc tay điên."
Những người ở đây trừ bỏ Trúc Hạ, đều ngẩn ra, Thành An Liễu càng là hai mắt tỏa sáng nhìn Vạn Cẩn Phàm. Bài thơ này đều không phải hay lắm, chính là trong đó ý tứ lại rõ như ban ngày.
Hồ Hiến lúng ta lúng túng nhấp một ngụm rượu, bình đạm nói: "Tề muội làm thơ hay."
Vạn Cẩn Phàm tự giễu cười, vì Thành An Liễu rót một chén rượu, nói: "Kính ngươi một ly, cảm ơn ngươi luôn chăm sóc ta lâu như vậy."
Hôm nay Thành An Liễu vẫn là lần đầu thấy Vạn Cẩn Phàm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton-nu-ton/2650496/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.