Trúc Hạ dường như nhìn thấy một ngôi sao chói lọi trong đêm đen đủi này, Vạn Cẩn Phàm dùng đôi mắt sáng đến trong suốt của nàng gắt gao nhìn hắn, có loại xúc động nghĩa vô phản cố (*) từ trong lòng hắn bừng lên, kiên định gật đầu, thấy chết không sờn.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước
Vạn Cẩn Phàm dùng sức ôm hắn một chút, sau đó năm ngón tay nắm chặt tay hắn, nói: "Không cần buông tay ta ra." Nói xong dùng lực đem Trúc Hạ kéo mạnh thả người nhảy vào trong nước sông mãnh liệt.
Nước sông vẫn rít gào như cũ, thuyền nương ở đuôi thuyền còn đang ra sức chèo lái. Tuy rằng nàng chán ghét loại thời tiết hỏng bét này, nhưng là khách đi thuyền cho không ít, chỉ là đôi nam nữ này nhìn qua làm sao cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nghĩ nếu trở về bẩm báo quan phủ, nàng có thể đụng vận khí kiếm lời ít tiền hay không.
Mọi thứ trong đêm dường như thật nhỏ bé, vị thuyền nương này cũng không biết, thuyền này, sông này, sẽ vĩnh viễn đưa nàng mai táng.
* * *
Quả thật thân thể Vạn Cẩn Phàm rất yếu, chờ sau khi hai người lên bờ, nàng đã bị giày vò đến sắp chết.
Trúc Hạ cẩn thận đỡ nàng đi dọc theo quan đạo, hy vọng có thể mau chóng tìm được thôn xóm hoặc thành trấn, mời đại phu trị liệu cho nàng. Sốt cao không hạ, ho khan còn khụ ra máu, toàn thân lạnh băng đến dọa người.
Ở cái dã ngoại xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton-nu-ton/2650487/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.