Chương trước
Chương sau
Đêm yên tĩnh, im lặng lan tràn ở giữa hai người.

Đột nhiên, đồng hồ nước lật ngược trở lại

Vạn Cẩn Phàm nhỏ giọng ở bên tai Trúc Hạ nói: "Nàng đi rồi."

Trúc Hạ khó hiểu, dùng ánh mắt dò hỏi.

"Nữ nhân kia đứng yên ở ngoài cửa thật lâu, mới vừa đi." Vạn Cẩn Phàm nhẹ giọng cười, rất có khinh miệt.

Trúc Hạ không nghĩ Vạn Cẩn Phàm sẽ lại gần hắn như vậy, hắn không thích ứng kịp, muốn dịch ra một chút. Vạn Cẩn Phàm ấn đầu của hắn xuống, nói: "Nơi này khắp nơi đều bị giam sát, chúng ta nói chuyện chỉ có thể làm như vậy."



Trúc Hạ xấu hổ gật đầu một cái, cố gắng kiềm chế hoảng loạn trong đầu, yên lặng nghe Vạn Cẩn Phàm nói chuyện.

"Muốn thoát khỏi Âm Dương giáo cũng không phải không có khả năng, nhưng mà sẽ vất vả, một bước đi nhầm, khả năng sẽ không còn mạng sống." Vạn Cẩn Phàm vùi đầu vào gối đầu, trầm mặc một lát, nói: "Ngươi có dám hay không?"

"Tiểu thư muốn ta làm cái gì, chỉ cần phân phó là được." Trúc Hạ vừa nghe có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này thì gật đầu liên tục.

"Mỗi lần ta hỏi ngươi có dám hay không, ngươi không cần suy nghĩ đã đồng ý." Vạn Cẩn Phàm sờ sờ đầu của hắn, lẩm bẩm nói: "Đồ ngốc."

Mặt Trúc Hạ đỏ lên, thấp giọng trả lời: "Trúc Hạ không ngốc."

"Ha hả.. Về sau chúng ta có thể đi ra ngoài hay không đều dựa vào ngươi." Vạn Cẩn Phàm bưng một chén nước tới, nâng Trúc Hạ dậy cho hắn uống: "Ngươi nhất định phải tin tưởng ta."

Sau khi Trúc Hạ uống nước, chợt cảm thấy dễ chịu rất nhiều, thêm nữa cảm thấy Vạn Cẩn Phàm đối hắn tốt như thế, lập tức nói rõ ý chí: "Vĩnh viễn ta đều tin tưởng tiểu thư." Có lẽ là đôi mắt của Vạn Cẩn Phàm quá mức sáng ngời, có lẽ là lời bản thân nói quá mức mập mờ, hắn cúi đầu không dám nhìn nàng.

Vạn Cẩn Phàm ôm hắn vào lòng, vui mừng nói: "Thân thể ngươi không tốt, vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi đi." Dứt lời liền nhấc chăn lên ôm lấy Trúc Hạ nằm xuống.

Trúc Hạ bị dọa sợ, đôi tay chống lên người Vạn Cẩn Phàm, lắp bắp nói: "Tiểu thư.. Làm không.. Đến, không được.."

"Trong phòng này chỉ có một cái giường, chẳng lẽ.. Ngươi kêu ta ngủ trên mặt đất?" Vạn Cẩn Phàm đem cằm để ở đỉnh đầu hắn, vỗ vỗ lưng hắn: "Ngủ đi, chúng ta cần dưỡng tốt thân thể mới có thể đánh thắng trận này."

"Nhưng, nhưng là.." Trúc Hạ thấy Vạn Cẩn Phàm như vậy thật xa lạ, nữ nhân mà lúc nào bản thân cũng chỉ có thể nhìn lên kia, vậy mà bây giờ nàng đang ôm hắn trong ngực, hắn.. Có thể không cần nghĩ loạn được sao..

"Tối hôm qua chúng ta cũng ngủ như vậy, được rồi, ngủ đi." Vạn Cẩn Phàm dịch tốt chăn mềm, nhắm mắt ngủ.

Trúc Hạ nhẹ nhàng đem đôi tay đặt ở giữa hai người, hô hấp thật cẩn thận, vào mũi đều là mùi hương nhẹ nhàng của Vạn Cẩn Phàm, giống như là mùi hoa hải đường rất nhạt rất nhạt, cũng rất là dễ ngửi. Nhịp tim của hắn vô cùng hỗn loạn, hắn làm sao có thể ngủ? Vừa nghĩ đến bản thân nằm ở trong lồng ngực Vạn Cẩn Phàm khiến cho hắn hoàn toàn không có năng lực tự hỏi.



Đồng hồ nước lại chuyển một vòng, Trúc Hạ vẫn không thể ngủ được, hắn trợn tròn mắt nhìn mặt Vạn Cẩn Phàm gần trong gang tấc, thật là đẹp. Mặt mày rõ ràng, tinh xảo như được vẽ trong tranh, da thịt so với nam tử còn tốt hơn khiến người ta hâm mộ. Nữ tử như vậy nên sinh hoạt ở đại viện nhà làm quan, vẽ tranh làm thơ, uống rượu phẩm trà, sống trong nhung lụa.

"Làm sao, vẫn không ngủ được?" Vạn Cẩn Phàm đột nhiên trợn mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Trúc Hạ sợ tới mức vùi đầu không dám nhìn nàng, chỉ là.. chỉ nhìn lén nàng một lúc, không biết có bị phát hiện không, thật sự rất xấu hổ.. Làm sao hắn dám ảo tưởng, hắn chưa bao giờ ảo tưởng.

"Nếu không ngủ được, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi." Vạn Cẩn Phàm di chuyển thân mình một chút để Trúc Hạ có thể nằm thoải mái hơn.

Trúc Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, hắn thật sự không nghe lầm? Nàng là nói.. Bởi vì chính mình không ngủ được, nên mới kể chuyện xưa.. Cho mình?

"Ở một ngàn năm trước, trên mảnh đại lục này còn chưa thống nhất, chỉ có một quốc gia, khi đó có một kiếm khách.." Vạn Cẩn Phàm chậm rãi nói một ít chuyện xưa lịch sử nhìn thấy ở trên sử sáchcó một số chỗ Trúc Hạ không hiểu, nàng cũng kiên nhẫn giải thích, cho đến khi hắn ngủ mới thôi.

Bên tai truyền đến hô hấp bình ổn của Trúc Hạ, Vạn Cẩn Phàm dùng cằm cọ cọ đầu của hắn, ánh mắt trở lên sâu thẳm.

* * *

Hữu hộ pháp tìm công việc gánh củi gánh nước, quét rác lau bàn cho Vạn Cẩn Phàm. Nói là nàng chỉ có thể làm những việc này.

Vạn Cẩn Phàm im lặng tiếp nhận. Sáng nào cũng phải dậy sớm, tối mịt mới không biết ngón tay mới có thể về phòng. Không bao lâu nàng bị mệt gầy như củi đốt không giống hình người. Một người sáng suốt đều nhìn ra được, là hữu hộ pháp đang cố ý, nói cái gì mà muốn rèn luyện nàng, nhưng rèn luyện một người cũng không phải như vậy Mọi thứ đều dồn lên người nàng, rõ ràng đang cố gắng làm nàng kiệt sức.

Sau khi mọi người quan sát vài ngày, phát hiện nữ tử này rất hiền lành, lại không biết giận. Cả đám bèn vênh vang đắc ý gây khó khăn đủ đường, làm mọi nghìn loại ép buộc Vạn Cẩn Phàm.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời chói chang, Vạn Cẩn Phàm gánh hai xô nước, từng bước một gian nan bước lên bậc thang, mồ hôi tẩm ướt sau lưng, tóc cũng dính thành một mảnh.



"Quả nhiên là một nữ nhân vô dụng." Một bóng dáng màu trắng từ trên cây bên đường nhảy xuống, đi đến trước mặt Vạn Cẩn Phàm, cười nói: "Chỉ gánh một chút nước cũng có thể mệt thành cái dáng vẻ này, a.."

Vạn Cẩn Phàm tạm dừng một chút, nhìn nàng một cái, tiếp tục đi về phía trước. Nữ nhân nhấc chân nhẹ nhàng đem thùng nước quét qua, thiếu chút nữa Vạn Cẩn Phàm đứng không vững, thân thể run lên bần bật, đợi sau khi nàng đứng vững, nước trong thùng đã đổ hơn phân nửa.

"Ha.." Nữ nhân nhìn dáng vẻ vô năng chật vật của Vạn Cẩn Phàm, nhịn không được nở nụ cười.

Vạn Cẩn Phàm cũng không tức giận, nước trong thùng không còn, đành phải xuống núi đổ đầy. Lông mi nữ nhân nhướng lên, nhục nhã nàng: "Nữ nhân vô dụng như ngươi vậy, thế mà còn có nam nhân khăng khăng một mực đi theo ngươi, a.. Nhưng mà tới Âm Dương giáo, loại thiên kim tiểu thư giống như ngươi này, nên cho chút giáo huấn, thế mà còn dám sĩ diện."

Vạn Cẩn Phàm vẫn luôn thấp đầu chậm rãi nâng lên, ở trước khi nữ nhân kia động thủ, hai mắt nhìn thẳng nhập vào trong mắt nữ nhân kia.

Nữ nhân chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, sau đó ý thức đột nhiên mơ hồ, dần dần không biết gì nữa.

Vạn Cẩn Phàm nhẹ nhàng đọc lên, không lâu sau nữ tử kia vậy mà hơi run run, hai mắt vô thần xoay người tránh ra. Cho đến khi bóng dáng nữ nhân biến mất ở rừng cây, Vạn Cẩn Phàm mới thở ra một hơi.

"Dùng thuật số rất tốt mà." Một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên, chợt xa chợt gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.