– Có bệnh thì phải uống thuốc.
Đình Triết chậm rãi nhắc lại câu nói ấy. Tiểu Mỹ ngây ngốc đơn giản hiểu nó chỉ là một lời nhắc nhở. Nhưng sắc mặt của Đình Triết không hề thoải mái như lúc ban đầu. Cô tiến gần đến chỗ anh hơn, áp bàn tay ấm áp lên má, hỏi.
– Anh sao vậy? Trông anh khó chịu lắm đấy! Không lẽ… bệnh của em nghiêm trọng hơn những gì mà trưởng khoa nói?
Bệnh mà Tiểu Mỹ mắc phải chỉ đơn thuần là thiếu máu nhưng số thuốc mà cô uống nhiều hơn những gì cô tưởng.
Sợ Tiểu Mỹ nghĩ ngợi tiêu cực, Đình Triết vội thu lại dáng vẻ thẫn thờ cùng gương mặt ủ rũ. Anh mỉm cười nắm lấy tay Tiểu Mỹ trấn an.
– Nếu bệnh tình của em nghiêm trọng, anh đã bắt em ở bệnh viện điều trị rồi. Ngoan! Uống thuốc đi.
– Anh nói thật ạ? Bệnh của em không nặng đúng không?
– Đúng! Không nặng. Uống thuốc điều độ sẽ khá hơn.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng Tiểu Mỹ vẫn ngoan ngoãn nghe lời Đình Triết uống thuốc.
Một viên.
Hai viên.
Và… rất nhiều loại thuốc ở các vỉ khác nhau được Tiểu Mỹ uống hết.
Sau khi hết một lượt thuốc, bụng của Tiểu Mỹ cũng to ra hơn một chút vì uống nước quá nhiều. Đình Triết cẩn thận cất những vỉ thuốc trên bàn đợi đến lần uống tiếp theo vào ngày hôm sau. Thấy Tiểu Mỹ khó chịu vì vị đắng của thuốc, Đình Triết lấy trong hộc bàn một viên kẹo nhỏ đưa cho cô.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-vo-nho/2462630/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.