Bệnh viện thành phố.
Tiểu Mỹ vừa mới tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, vết thương ở bụng mới được bị hở hôm qua dẫn đến hôm nay cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh không được vận động nhiều. Mọi công việc đều nhờ đến sự giúp đỡ từ quản gia Lương. Cô đã không thể giữ được đứa bé nay lại trở thành gánh nặng của người khác khiên tâm lý có phần tiêu cực, nặng nề.
Nhìn quản gia Lương làm việc liên tục, đi đi lại lại trong phòng, Tiểu Mỹ chống tay xuống giường làm trụ gắng gượng ngồi dậy.
– Dì Lương!
Nghe có tiếng người gọi từ phía sau, quản gia Lương lập tức quay lại. Bà vội đến bên giường bệnh đỡ Tiểu Mỹ ngồi dậy khi thấy cô đang chật vật.
– Cô chủ muốn làm gì thì cứ gọi tôi, vận động nhiều không tốt cho sức khỏe của cô đâu.
– Không sao đâu, mấy việc này con làm được. Nằm mãi trên giường cũng chán. Mà dì, Đình Triết đâu? Sao con không thấy anh ấy?
– Cậu chủ ra ngoài giải quyết công chuyện từ sớm rồi. Lát nữa sẽ về ngay!
Tiểu Mỹ gật đầu hiểu ý rồi không hỏi gì thêm. Đột nhiên, từ bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng khóc nức nở của trẻ con. Chẳng biết ai mang con vào bệnh viện khám mà để đứa bé khóc to thế. Nhưng khi nghe tiếng khóc ấy, Tiểu Mỹ lại chạnh lòng.
Hướng ánh nhìn qua những khẽ hở nhỏ ở cửa sổ đối diện, Tiểu Mỹ muốn nhìn xem khuôn mặt của đứa bé ra sao. Nỗi nhớ con một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-vo-nho/2462597/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.