Đồ nướng và tôm hùm đất mỹ vị tối hôm đó, cho dù là Diệp Triều Nhiên hay Khương Tầm Mặc, cũng không ai nếm ra được vị gì.
Nhai nhai vài cái nuốt chửng, đến mùi vị cũng không nếm mà nuốt vào bụng.
Giống như là chỉ nhớ sự mềm lại cọ sác lúc hôn lên, mang theo hô hấp nhẹ nhàng, vừa căng thẳng lại mờ ám.
Ăn cơm tối xong, Diệp Triều Nhiên liền chạy trốn chết ra khỏi nhà Khương Tầm Mặc.
Trên đường về nhà, Diệp Triều Nhiên một đường chạy bước nhỏ, chảy một thân mồ hồi, lại không thể ném được một khắc thân mật và hứng khởi ấy.
Về đến nhà, Diệp Triều Nhiên nhận được tin nhắn của Khương Tầm Mặc.
[Không tức giận chứ?]
Khóe miệng Diệp Triều Nhiên lập tức nhếch lên.
Có ngốc không vậy, loại vấn đề này, chắc chắn là không tức giận rồi.
Mong chờ còn không kịp, tại sao lại tức giận được?
Diệp Triều Nhiên mím môi, có điều cậu cảm thấy....hình như có hơi ngắn.
Khương Tầm Mặc chỉ chạm một chút vào miệng cậu, rất nhanh liền tách ra.
Mặc dù quả thật còn thân mật hơn nắm tay cái ôm trước đó, nhưng Diệp Triều Nhiên cảm thấy còn có thể nhiều thêm một chút.
Chỉ mới nghĩ như vậy, Diệp Triều Nhiên đã cảm thấy cả người mình bắt đầu bốc khói, cậu ngồi dậy, uống một ngụm nước lại, mới đỡ hơn một chút.
Gõ chữ trả lời: [Không tức giận.]
Khương Tầm Mặc: [Vậy thì tốt.]
Diệp Triều Nhiên ôm điện thoại cười cười.
Không biết vừa nãy Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-van-nguoi-che-trong-sinh/3374181/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.