Lâm Bạch nghe lời chủ nhiệm nói, cơn tức bốc lên.
Lời của Khương Tầm Mặc nói, cũng chỉ có thể dọa người khác, kiểu phú nhị đại như bọn họ, sẽ sợ đoàn luật sư sao?
Nhà bọn họ đều có đoàn đội luật sư chuyên môn, càng đừng nói đến nhà họ Cố, có đoàn đội luật sư, cho dù thật sự là bọn họ ra tay trước, bọn họ cũng không phải chịu thiệt thòi lớn!
"Lên tòa án thì lên thôi, cậu ở đây uy hiếp ai vậy?" Lâm Bạch cũng không nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng ngắt lời chủ nhiệm khối.
Nói xong, Lâm Bạch còn cho Cố Nghiêu một ánh mắt.
Chủ nhiệm khối nhìn Lâm Bạch, thầy Ngô cũng nhìn sang.
Cố Nghiêu nhận được ánh mắt của Lâm Bạch, khẽ gật đầu.
Giống như lời Lâm Bạch nói, không phải chỉ lên tòa thôi sao? Bọn họ căn bản không cần phải sợ.
Lên tòa ăn mặc dù hơi phiền phức một chút, nhưng càng quan trọng hơn là Cố Nghiêu không vừa mắt dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Tầm Mặc.
Không vì cái gì khác, hắn chỉ đơn thuần muốn Khương Tầm Mặc ăn mệt.
Còn về những học sinh khác, những lời hứa mà Khương Tầm Mặc vừa nói, hắn cũng có thể cho được.
"Đúng," Cố Nghiêu cuối cùng cũng mở miệng, "Nếu như hai bên đều mỗi người một ý, vậy không bằng lên tòa án xem xem."
Nghe lời Cố Nghiêu nói, chủ nhiệm lập tức thở dài.
Ông biết ngay chuyện này không thể chuyện nhỏ hóa không mà.
Thầy Ngô nghe Cố Nghiêu mở miệng nói như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-van-nguoi-che-trong-sinh/3361385/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.