Diệp Triều Nhiên trừng to mắt, có chút khó tin nhìn Diệp Bùi.
Ông nội?
Cái chủ đề ông nội bà nội này, Diệp Triều Nhiên lúc còn rất nhỏ đã từng hỏi.
Lúc đó Diệp Triều Nhiên vừa mới đi học mẫu giáo, giáo viên trường mẫu giáo dạy các bạn nhỏ nhận chữ, đọc đến "ông nội bà nội", Diệp Triều Nhiên mới phát hiện mình không chỉ không có ông nội bà nội, cũng không có ông ngoại bà ngoại.
Vì thế tối hôm đó về nhà, Tiểu Diệp Nhiên kéo tay Tống Nhã, hỏi Tống Nhã tại sao mình không có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại.
Vẻ mặt Tống Nhã lúc đó Diệp Triều Nhiên cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ Diệp Bùi nâng cậu tung cao cao, hỏi: "Triều Niên không có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, nhưng con có ba mẹ, ba mẹ sẽ cùng con trưởng thành có được không?'
Tiểu Diệp Nhiên nào biết cảm thấy có tốt không?
Cậu lúc đó thích nhất là ba mẹ, lúc đó ôm lấy cổ Diệp Bùi, nói mình muốn cưỡi ngựa, lập tức quên ông nội bà nội ra sau đầu.
Sau này, Diệp Triều Nhiên cũng không hỏi lại vấn đề này nữa.
Trong ấn tượng của Diệp Triều Nhiên, vẫn luôn cho rằng mình không có ông nội bà nội.
Bây giờ nghe Diệp Bùi nói như vậy, mới hậu tri hậu giác có thể trong này có ẩn tình mà cậu không biết.
"Thế...ông lão vừa nãy, là ông nội con?"
Lời Diệp Triều Nhiên vừa dứt, cửa phòng bệnh bị gõ vang từ bên ngoài.
Diệp Bùi không đáp lại, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-van-nguoi-che-trong-sinh/3360235/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.