"Đã xong chưa?" Thái Liên Hoa hôm nay dậy rất sớm, bắt đầu chỉ huy người làm thu dọn đồ đạc, "Bộ quần áo này cũng phải đem đi cho Yến Yến, mặc dù thành phố Nam không lạnh bằng thành phố A, nhưng sức khỏe Yến Yến yếu, vẫn mang đi thì tốt hơn."
Phương Kỳ Sơn nhìn thấy, không nhịn được nói: "Em nhìn em lo lắng kìa, Yến Yến cũng không ở bên đó lâu, mùa đông thành phố Nam cũng không lạnh, lấy áo lông vũ làm gì?"
"Anh hiểu cái gì?" Thái Liên Hoa trừng ông ta một cái, không muốn nhiều lời với ông ta.
Phương Thịnh nhìn thấy cười cười; "Mẹ cũng là đau lòng Yến Yến, Yến Yến cơ thể yếu ớt, không chịu được gió lạnh, mặc nhiều một chút cũng có thể giữ ấm.:
"Đúng vậy, hơn nữa vừa đi là nửa năm, chuẩn bị nhiều một chút cũng tốt." Phương lão thái thái thời dài, cũng nói giúp vài câu.
Phương Kỳ Sơn thở dài.
Cả nhà bọn họ rốt cuộc cũng đồng ý với thỉnh cầu của Phương Yến.
Từ nhỏ đến lớn, Yến Yến chưa từng yêu cầu cái gì, lúc này lại kiên định tùy hứng, còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Người trong nhà đều yêu thương thằng bé, sao lại không thỏa mãn chứ? Hơn nữa, nếu như Yến Yến thật sự có thể đem được Diệp Triều Nhiên về...
Bọn họ cũng không cần lo lắng bệnh tình của Yến Yến nữa.
Chỉ là thành phố Nam dù sao cũng là thành phố xa lạ, bọn họ sợ Phương Yến ở bên đó không quen, cố ý đem đồ của nhà bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-van-nguoi-che-trong-sinh/3358645/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.