Edit + Beta: Ruby
--------------
Mười giờ, nhận thấy Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch có xu hướng càng ngày càng điên, Tiết Doanh Song quyết định mau gọi lái xe thuê, nhân lúc hai người còn gắng gượng tự đi được, đã lùa họ lên xe như đi cản thi.
Về đến nhà, Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch đã hết đi nổi.
Tiết Doanh Song mở cửa, quay đầu thấy hai người nằm trên mặt đất.
"Đứng lên!" Tiết Doanh Song lắc Hình Vân, Hình Vân mở to mắt, nhưng không có phản ứng gì.
Tiết Doanh Song bó tay, đành phải qua lay Bạch Khiêm Dịch: "Bạch tiên sinh! Thầy Bạch! Bạch Khiêm Dịch!"
Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch cũng là mở to mắt, kéo dài giọng nói: "Cậu cõng tuiiiiiiiiiiiii, tuiiiiiiiiiiiii cũng muốn có người cõng —— "
"Vậy phải thêm tiền, đứng lên!"
Nhưng mà bất kể Tiết Doanh Song gọi thế nào, hai người vẫn lì không nhúc nhích.
Tiết Doanh Song không biết làm thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng cõng Bạch Khiêm Dịch lên. Bạch Khiêm Dịch cao hơn cậu một chút, nhưng rất mảnh khảnh, cậu cõng lên cũng không khó cho lắm.
Cậu cõng Bạch Khiêm Dịch lên ghế sô pha để đó, quay đầu về giải quyết Hình Vân.
Cậu thử cõng Hình Vân lên, nhưng mà Hình Vân cao hơn cậu 10 cm, lại cơ bắp đầy mình, sức nặng đó cậu quả thật không gánh nổi. Cậu hết cách rồi, đành phải hai tay kéo chân Hình Vân, kéo người vào trong phòng như kéo bao tải.
Kéo được một nửa, Hình Vân bắt đầu ồn ào: "Tại sao không cõng tui? Tại sao lại không cõng tui!"
Tiết Doanh Song nghiến răng: "Tôi không cõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-tu-choi-chuyen-chinh-thuc/1720830/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.