Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Ruby
-----------------
Tiết Doanh Song là người đầu tiên phát hiện ra Hình Vân, cậu nhìn đồng hồ, vội vã đứng dậy: "Nguy rồi! Đã trễ rồi! Tôi còn chưa nấu cơm!"
Bạch Khiêm Dịch duỗi tay đè cậu lại: "Kệ nó đi, tôi phải giảng xong bài văn này trước đã."
Hình Vân:???
Đang làm gì vậy?
Khó khăn lắm Bạch Khiêm Dịch mới giảng xong, Tiết Doanh Song vội vàng chạy vào nhà bếp nấu cơm.
Hình Vân cùng tới, Tiết Doanh Song hỏi: "Đói bụng không? Có muốn uống chút canh cá trước hay không?"
Hình Vân vẫn chưa trả lời, đã nghe Bạch Khiêm Dịch nói: "Được."
Hình Vân: "?"
Bạch Khiêm Dịch lễ độ cười một tiếng: "Đó là món của Tiểu Tiết nấu riêng cho tôi đó."
Hình Vân: "?"
Chuyện gì nữa đây?
Sau khi ăn xong, Tiết Doanh Song bưng cho Bạch Khiêm Dịch bát chè ngân nhĩ để tráng miệng.
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song đầy mong đợi, Tiết Doanh Song lại lúng túng: "... Ngại quá, tôi tưởng anh không thích đồ ngọt, nên chỉ nấu phần của Bạch tiên sinh thôi."
Bạch Khiêm Dịch mỉm cười: "Cảm ơn Tiểu Tiết."
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song đi dọn dẹp nhà bếp, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch.
Tiết Doanh Song vừa đi, Hình Vân lập tức quay đầu hỏi: "Lúc nãy hai người các cậu đang làm gì thế?"
Bạch Khiêm Dịch: "Tôi dạy Anh văn cho cậu ta."
"Hả? Cậu dạy em ấy?"
"Cậu ấy không biết thì qua hỏi tôi, tôi đương nhiên phải dạy cho cậu ta rồi."
Hình Vân lập tức có một cảm giác bị phản bội! Tên nghịch đồ kia, vậy mà nhân lúc thầy không có ở nhà để làm chuyện như thế?
Hình Vân hỏi xong, hai người bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Tối qua Hình Vân nói chuyện chuyện áo khoác, Bạch Khiêm Dịch lúng túng, bản thân Hình Vân cũng rất lúng túng. Tuy rằng trong lòng hắn vẫn luôn có khúc mắc với việc quà tặng bị tặng lại, nhưng biết Bạch Khiêm Dịch rất quý trọng món quà mà hắn tặng, hắn còn nói huỵch tẹt ra hết như thế...
"Bạch Khiêm Dịch, " Hình Vân chuyển tầm mắt, chầm chậm nói, "Hôm qua tôi quá lỗ mãng rồi... Xin lỗi."
"Không." Bạch Khiêm Dịch cũng nhìn về bên cạnh, "Là tôi không làm rõ chuyện này... Lỗi của tôi, tôi xin lỗi."
"Là lỗi của tôi, không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu, nói lời không phải, cám ơn cậu đã quý trọng món đồ mà tôi tặng cậu như thế."
"Cậu cũng không nói gì sai, nói thật lòng mà thôi." Bạch Khiêm Dịch nói xong thở dài, hờn dỗi, "Lần sau nếu tôi hiểu sai ý nữa, hay cầm nhầm đồ, cậu nhất định phải nói liền, bằng không ngại muốn chết."
"Cậu bảo tôi sao nói đây?"
"... Cũng phải, nếu như là tôi thì cũng không biết nên nói thế nào."
Bạch Khiêm Dịch nói xong, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, Hình Vân cũng nở nụ cười.
"Hơn nữa, dáng vẻ cậu dũng cảm ra mặt cho tiểu tình nhân, được lắm nha."
"Ai là tiểu tình nhân của tôi chứ? Cậu chớ nói lung tung."
Bạch Khiêm Dịch thấy hắn phản bác, nhướng mày. Bạch Khiêm Dịch đưa chén chè ngân nhĩ trong tay qua: "Lúc chiều tôi đã ăn rồi, chén này chưa ăn đâu, cậu ăn không? Ngon nha."
"Cũng không phải nấu cho tôi, uống mình cậu đi."
"Không uống thì thôi."
Bạch Khiêm Dịch nhoẻn miệng cười, hừ khẽ một tiếng, tự mình uống.
Cũng tốt, lúc này Hình Vân từ chối y, ngược lại làm cho y biết, hai người không có việc gì.
Trong lòng Hình Vân cũng nghĩ như vậy, không cần cố ý duy trì sự hài hòa, như vậy mới đúng.
Tựa như vừa nãy Tiết Doanh Song không mang điểm tâm cho hắn vậy, như vậy thật ra cũng rất tốt.
Hắn không muốn Tiết Doanh Song vì "báo đáp" hắn, cố ý đối tốt với hắn, như vậy hắn ngược lại cũng không được dễ chịu, giống như bây giờ là đủ rồi.
*
Tiết Doanh Song không cần cố ý nịnh nọt hắn, Hình Vân nghĩ như vậy.
Nhưng hai ngày sau, Hình Vân hối hận rồi.
Hôm ấy, hiếm thấy Hình Vân dậy sớm một lần, thật vui vẻ đi đến trước cửa phòng Tiết Doanh Song, định tập kích bất ngờ Tiết Doanh Song.
Nhưng vừa mở cửa, chỉ thấy trên giường, Tiết Doanh Song và Bạch Khiêm Dịch chụm đầu vào nhau, ngủ ngon lành.
Hai người dáng vẻ đã thanh tú xinh đẹp, ánh ban mai nhè nhẹ chiếu lên người bọn họ, sưởi ấm cho bọn họ một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến hình ảnh trên giường hệt như tranh vẽ.
Nhưng mà, Hình Vân lại cảm thấy ánh nắng hôm nay là màu xanh lá.
"Hai người các cậu!!!" Hình Vân kéo chăn bọn họ ra, hai người giật mình tỉnh giấc.
Tiết Doanh Song: "Mấy giờ rồi? Tôi ngủ quên mất hả?"
Bạch Khiêm Dịch: "Lạnh, mới sáng sớm..."
"Hai người các cậu đêm qua làm trò gì vậy?" Dưới tấm chăn, hai người đều mặc đồ ngủ, Hình Vân bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh: "Hai người sao lại ngủ chung!"
Tiết Doanh Song ngáp một cái, nói: "Hôm qua thầy Bạch dạy tôi đến nửa đêm, nên dứt khoát ngủ chung luôn."
Hình Vân trừng Bạch Khiêm Dịch: "Cậu có giường sao không ngủ!"
Bạch Khiêm Dịch ra dáng vô tội: "Sáng tôi coi phim ma, không dám ngủ một mình."
Hay cho tên Bạch Khiêm Dịch cậu, vậy mà dùng nước cờ này... Đương nhiên, đáng ghét nhất vẫn là Tiết Doanh Song!
Ai cũng làm thầy được, còn thể thống gì!
Bạch Khiêm Dịch về phòng mình, Hình Vân đè Tiết Doanh Song lại, hung hăng hành hạ cậu một trận.
"Nói, " Hình Vân ép hỏi, "Bình thường không ngủ cùng tôi, tại sao ngủ cùng cậu ấy!"
Tiết Doanh Song che đầu, bất đắc dĩ nói: "Thầy Bạch dạy tôi nhiều như vậy, nếu như tôi còn đuổi anh ấy đi, vậy quá vong ân phụ nghĩa rồi."
Cũng đúng, Hình Vân khịt mũi.
Tiếp đó Tiết Doanh Song lại nói: "Chẳng qua người thầy Bạch ngửi thật thơm, ngủ cùng anh ấy rất thoải mái."
"Tiết Doanh Song!!!"
*
Mới có vài ngày, Tiết Doanh Song vừa mở miệng là đã một tiếng "Thầy Bạch " thân thiết làm sao, Hình Vân nghe mà vô cùng chói tai.
Hắn cảm thấy sự nghiệp gõ đầu trẻ của mình xuất hiện nguy cơ rồi, nắm bắt thời cơ, nhặt lại thước kẻ.
"Tiết Doanh Song, xem tôi mang đến cho em cái gì nè." Hình Vân sau khi tan ca về nhà, thấy Bạch Khiêm Dịch ngồi bên cửa sổ không biết đang nói cái gì với Tiết Doanh Song, liền đi lên đưa cho Tiết Doanh Song một túi giấy.
Tiết Doanh Song mở ra nhìn, hai mắt lập tức sáng lên: "Là giáo trình mới!"
Hình Vân gật đầu: "Tôi thấy đề lúc trước em làm cũng gần xong rồi, mua cuốn mới cho em đó."
Tiết Doanh Song mừng rỡ: "Cảm ơn thầy Hình!"
Hình Vân: "Mau đi làm bài đi, đừng làm phiền thầy Bạch của em đọc thơ nữa."
Thấy Tiết Doanh Song chạy như gió, trong lòng Bạch Khiêm Dịch không có tư vị gì, hơi chua thôi.
Y biết rõ về tình hình của Tiết Doanh Song, cũng biết Tiết Doanh Song muốn tham gia thi đại học, học Toán cao cấp rất bình thường.
Y tự nhận mình không phải một người thầy tốt, chỉ là Tiết Doanh Song trái một tiếng "thầy Bạch giỏi quá đi", phải một tiếng "thầy Bạch thật thông minh", khiến cho y thoải mái quá chừng.
Hơn nữa dạy Tiết Doanh Song còn có một cảm giác thành tựu nữa, lúc y giảng bài cậu ấy nghe hết sức chăm chú không hề nói chuyện, y nói cái gì cậu làm cái đó, tôn sùng lời y giảng là chân lý.
Năng lực của Tiết Doanh Song cũng không tệ, có gì không hiểu, nhiều nhất là để y đổi lại một hai cách giảng, cậu đã hiểu ngay, sẽ không để cho y tức giận đến giậm chân.
Dạy Tiết Doanh Song quả là giống như đang cắn thuốc, thời gian ngắn có thể khiến người ta nhanh chóng tích lũy được cảm giác thành tựu, lòng tự tin dâng cao, cảm giác tài ăn nói của mình là số một, chính là một thiên tài dạy học!
Hồi trước bên công ty luật, Bạch Khiêm Dịch thường giao tiếp với khách hàng đến nỗi hoài nghi nhân sinh, cứ cảm thấy mình không biết cách nói chuyện. Nhưng bên cạnh Tiết Doanh Song, Bạch Khiêm Dịch tìm lại chính mình.
Quả nhiên, vấn đề không có ở đây trên người mình, mình perfect!
Không chỉ như thế, Tiết Doanh Song vô cùng biết chăm sóc người khác.
Bữa sáng là cháo khoai từ, cơm trưa là cháo cá, ăn xế là chè táo đỏ hạt sen, bữa tối biết y ăn ít, nên vì làm cho y trứng hấp hải sản. (1)
Mấy ngày ăn uống nhẹ nhàng, dạ dày Bạch Khiêm Dịch cũng dễ chịu không ít, sự ngon miệng cũng dần tăng.
Dạy học mệt rồi, Tiết Doanh Song còn biết đấm bóp cho y, thỉnh thoảng còn kể chuyện cười cho y vui.
Bạch Khiêm Dịch phát hiện trong lúc vô giác, y đã được sống cuộc sống mà y hằng mơ ước..
Nhưng mà, Hình Vân lại cướp đi Tiết Doanh Song trước mặt y, kiên quyết phá hủy niềm vui của y.
Sao mà được?
Bạch Khiêm Dịch híp mắt, được, đợi đó.
*
Sáng chủ nhật, Hình Vân dạy bù toán Tiết Doanh Song.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm bài của Tiết Doanh Song, Hình Vân vô cùng hài lòng.
Thế mới đúng, học toán tốt biết bao.
"Thầy Hình, anh nhìn tôi viết đúng không?"
"Đúng hêt." Hình Vân gật đầu, "Tiến bộ rất nhiều."
"Đều nhờ thầy Hình dạy giỏi." Tiết Doanh Song sùng bái nhìn Hình Vân, "Không có anh, tôi không biết phải làm sao."
Hình Vân nghe mà sướng đến tận lỗ chân lông, vẻ nghẹn khuất mấy ngày nay ra vẻ đáng thương ở trước mặt khách hàng, bị nhân viên chọc giận đến nỗi giận muốn nhảy dựng, tức khắc bị quét sạch.
Cảm giác được người ta cần, thật tốt quá.
Hắn lật ra trang kế tiếp, lại nói: "Lại làm thêm một bài đi."
"A." Tiết Doanh Song lại nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ do dự, "Bạch tiên sinh nói mười giờ muốn dạy tôi Anh văn."
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Bạch Khiêm Dịch xuất hiện.
Hôm nay Bạch Khiêm Dịch đeo một chiếc mắt kiếng gọng vàng, nhìn văn vẻ lịch sự. Y mỉm cười, ôn hòa nói: "Hình Vân cũng ở đây à. Cậu cũng muốn học Anh văn sao?"
Hình Vân đang định phản bác, Bạch Khiêm Dịch bèn đặt tài liệu trên tay lên bài, nói: " Tiếc là, tôi chỉ mang một bảng đề cương."
Đề cương?
Hình Vân khinh thường: "Cậu cũng chuẩn bị đề cương tiếng Anh à."
Bạch Khiêm Dịch cười lễ độ, sửa lại: "Cậu dùng từ 'Chuẩn bị' không đúng lắm đâu, phải nói là 'Biên soạn' mới đúng."
Hình Vân hết hồn, lập tức đoạt lấy đề cương.
Vừa nhìn, đề cương đã chỉnh lý lại ngữ pháp, cái loại đề thường dễ ra, từ đơn thường có trong kì thi, thậm chí còn viết kinh nghiệm học tiếng Anh lâu dài, nên học nghe nói đọc viết thế nào, bên trong đều nói rõ cả.
Không chỉ như vậy, trang bìa tài liệu tinh xảo, biên soạn sinh động, thỉnh thoảng còn xuất hiện một thầy Mèo trắng nhắc nhở về những nội dung chính.
Hơn nữa con Mèo trắng còn được vẽ đáng yêu (đáng) chết đi được!
"Ôi, soạn gấp quá, tranh minh hoạ chỉ có thể lấy hình hồi đại học thuận tay vẽ để bỏ vào cho đẹp thôi." Bạch Khiêm Dịch nói xong nhìn về phía đề cương Toán cao cấp trên bàn, "Ồ? Mua đề cương mới sao, tài liệu này thích hợp cho Tiểu Tiết sao? Là dựa theo trình độ cậu ấy biên soạn à?"
Hình Vân tức muốn nghiến răng, xoay người về thư phòng.
Hắn cầm bút dồn sức vẽ, vẽ ra vô số chó xấu.
Không phải là vẽ tranh thôi sao? Hắn cũng biết!
Thiệt cho hắn công việc thường ngày đã bận rộn! Nếu hắn rảnh như Bạch Khiêm Dịch, cũng có thể soạn được tám chục bộ đề cương rồi!
Hình Vân ném bút, tức giận.
Trước kia sao hắn không biết Bạch Khiêm Dịch tâm cơ như vậy?
Không phải là tâm cơ thôi sao? Hắn cũng có.
*
Lại hai ngày nữa, mười một giờ đêm, Bạch Khiêm Dịch tìm Tiết Doanh Song cùng xem phim.
"Bạch tiên sinh, tôi vẫn chưa tan làm đâu." Tiết Doanh Song nói, "Sáng mai lại xem cùng anh được không?"
"Phim kinh dị tối xem mới vui." Bạch Khiêm Dịch nói.
"Em xem với cậu ấy đi, " Lúc này Hình Vân trong thư phòng đi ra, "Hai người qua phòng tôi xem, tôi có mua một máy chiếu, khá rõ nét."
Tiết Doanh Song âm thầm liếc Hình Vân: Hạng mục thêm tiền?
Hình Vân nhíu mày nhìn cậu: Em đợi đó.
Lúc trước Bạch Khiêm Dịch đều dùng máy tính của mình xem phim, màn hình quá nhỏ, không có cảm giác gì. Nghe thấy Hình Vân có mua máy chiếu, đương nhiên hứng thú rồi.
Không ngờ đi vào phòng, Bạch Khiêm Dịch còn nhìn thấy cả màn sân khấu.
"Sao đột nhiên mua cái này?" Bạch Khiêm Dịch nghi hoặc.
"Ồ, sau này nếu như cần để giảng bài, có thể dùng tới." Hình Vân điềm nhiên nói, "Dù sao bây giờ dạy học đều ưa chuộng khoa học kỹ thuật mà, có một màn hình lớn thuận tiện hơn nhiều."
Có cần sao? Bạch Khiêm Dịch bó tay.
Nhưng mà nghĩ đến có đôi khi mình cho Tiết Doanh Song xem thứ gì, hai người phải nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ xíu của máy tính, bỗng nhiên lại cảm thấy Hình Vân nói rất có đạo lý.
... Được rồi, cậu thắng.
Tiết Doanh Song ngược lại không phát hiện sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt của hai người.
Hôm nay, tiến độ học tập của cậu đã hoàn thành, lúc này phim đã chiếu, đèn trong phòng ngủ cũng đã tắt, cậu nằm trên giường Hình Vân, nhìn hình ảnh lướt qua trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đặc biệt là trên người Bạch Khiêm Dịch có hương hoa nhàn nhạt, ngửi thấy làm tinh thần cậu thả lỏng, bắt đầu buồn ngủ.
Chưa bao lâu, Hình Vân tắm rửa xong đi ra.
Tiết Doanh Song cảm giác bên cạnh giường có tiếng động, là Hình Vân bò lên giường.
Tiết Doanh Song không để ý đến, tiếp tục ngủ gật.
Nhưng một giây sau, Tiết Doanh Song nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Hình Vân.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng phát ra từ máy chiếu, nhưng rõ ràng Tiết Doanh Song trông thấy vẻ mặt đắc ý của Hình Vân.
Hình Vân đắc ý khác thường, nhích tới gần Tiết Doanh Song một chút.
Hình Vân khẽ nhúc nhích, Tiết Doanh Song đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi.
Thơm, thơm vô cùng, thơm đến nỗi Tiết Doanh Song cũng tỉnh táo.
"Bị đổ nước hoa sao?" Bạch Khiêm Dịch bên cạnh cũng ngửi thấy, khó hiểu nhìn bốn phía, "Quá thơm rồi? Thứ gì vậy?"
Hình Vân dương dương đắc ý.
Tiết Doanh Song nói Bạch Khiêm Dịch thơm, hắn cũng thơm được vậy, chẳng phải là chuyện đổi chai sữa tắm, lại rắc thêm chút nước hoa sao!
Hắn tràn đầy mong đợi nhìn Tiết Doanh Song, chờ Tiết Doanh Song tự động sáp lại gần.
Nhưng mà hắn đợi hồi lâu, chỉ thấy vẫn Tiết Doanh Song sát lại gần Bạch Khiêm Dịch.
"Em làm gì thế?" Hình Vân kéo người qua.
"Tôi sắp nghẹt thở rồi." Tiết Doanh Song nín thở, "Mùi nồng quá, ngửi mà choáng."
Bạch Khiêm Dịch cũng hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, y nhìn Hình Vân cười, lắc đầu.
Hình Vân, cậu không xong rồi.
Hình Vân chịu đả kích lớn, sao lại như thế?
———
Tác giả có điều muốn nói: Dùng xà bông tắm chó siêu thơm là được!
* Chú thích:
(1) Trứng hấp hải sản:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.