Edit + Beta: Ruby ------------------ Hai ngày kế tiếp, Hình Vân đều trong niềm vui sướng "Nhóc thế thân đang ghen vì tôi". Tiết Doanh Song càng không để ý tới hắn, hắn càng vui vẻ, gặm cỏ cũng càng gặm càng hăng say. Nhưng mà đến ngày thứ ba, hắn bắt đầu bất an. Nhóc thế thân này không phải là không để ý tới hắn nữa đó chứ... * Buổi sáng, trên cổ Hình Vân còn đang treo chiếc cà vạt chưa thắt xong, lười biếng đi về phía nhà bếp. Hắn thấy Tiết Doanh Song đang lau bàn ở đằng kia, bèn vội vàng đi đến, kéo nhẹ tay Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song: "?" Hình Vân co tay lại: "Thắt giúp tôi." Bình thường chỉ cần Tiết Doanh Song trông thấy động tác hắn chậm, sẽ chủ động đi đến thắt giúp hắn, chứ đừng nói chi là hắn mở miệng yêu cầu. Hắn thích nhìn nhất chính là dáng vẻ Tiết Doanh Song ngửa đầu, mặt nghiêm túc thắt cà vạt giúp hắn. Nhưng mà hôm nay Tiết Doanh Song lại chỉ hờ hững nhìn hắn một cái, lại quay đầu tiếp tục công việc: "Lát nữa Bạch tiên sinh đến, bảo cậu ấy thắt giúp anh đi." Hình Vân sững sờ, còn cho là mình nghe lầm. Tiết Doanh Song... từ chối hắn? Tiết Doanh Song, người đã từng nói chuyện gì cũng bằng lòng làm giúp hắn... lại từ chối hắn? Chẳng lẽ thắt cà vạt nhất định phải thêm vào hạng mục phí phụ thu ư? "Làm sao vậy?" Lúc Bạch Khiêm Dịch đi vào nhà bếp, chỉ thấy Hình Vân trầm mặc đứng đó. "Không có gì." Ngón tay thon dài của Hình Vân vừa thắt vừa kéo, chưa tới 2 3 cái đã thắt xong cà vạt của mình. Không có gì, chỉ là nhóc thế thân làm mình làm mẩy rồi, phải dỗ. * Buổi chiều, Hình Vân cố ý về sớm trước giờ, chuẩn bị dành nhiều thời gian hơn cho Tiết Doanh Song. Nhưng mà về đến nhà, chỉ thấy phòng cửa Tiết Doanh Song đóng chặt. Hắn đi đến gõ cửa, không có phản ứng, lại cào cửa, vẫn không có phản ứng. Mãi đến khi cào hết ba phút, Tiết Doanh Song mới mở cửa ra. "Chuyện gì?" Tiết Doanh Song mở cửa ra một khe hở, từ trong khe cửa lộ một con mắt ra ngoài. "Làm gì trốn trong này không ra?" Hình Vân nỗ lực muốn chen vào trong, không biết làm sao đầu quá lớn, chen không vào. "Bây giờ là thời gian tan ca." Tiết Doanh Song hỏi, " Ông chủ, có chuyện gì không?" Hình Vân còn có chuyện gì chứ? Hắn gượng gạo nói: "Thì xem thử em làm cái gì bên trong." "Tôi đang học bài." Tiết Doanh Song trả lời xong, lại bồi thêm một câu, "Anh nhanh chóng chung đụng nhiều hơn cùng Bạch tiên sinh đi, tôi sẽ không làm phiền các anh." Tiết Doanh Song nói xong, cửa đóng lại. Hình Vân đứng trước cánh cửa bị đóng chặt, không biết sao lại ngỡ ngàng. * Buổi tối, hiếm khi Bạch Khiêm Dịch nấu cơm. Tuy rằng được thêm vào các loại ngũ cốc, nhìn thì chẳng có bà con dòng họ gì với gạo hết, nhưng tốt xấu gì cũng được gọi là nấu cơm. Đã mấy ngày Hình Vân không ăn được tinh bột, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, vội vàng muốn múc cho mình nhiều chút. Nhưng mà vừa mở tủ chén ra, Hình Vân nhíu mày. Tô tôi đâu? Cái tô ăn cơm của tôi đâu? Hình Vân lục lọi trong nhà bếp một phen, phát hiện tô bự, dĩa bự bằng inox đều được cất đi hết, trong tủ chén được đổi lại bằng mấy bộ chén dĩa bằng sành xương tinh mỹ. Mà không chỉ như vậy, mà ngay cả mấy đồ gia vị của Tiết Doanh Song, mấy hủ Lao Gan Ma, xì dầu, nước tương... đều mất hết ráo, trong tủ chén chỉ còn lại có muối hồng với tiêu xay tay. Nhìn những vật phẩm hoàn toàn khác ngay trước mắt, Hình Vân chỉ cảm thấy mọi thứ vô cùng lạ lẫm. Rốt cuộc là làm sao vậy... * Sau khi ăn xong, Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch xem tivi tiêu thực. Bọn họ xem chính là một bộ phim nghệ thuật mà Bạch Khiêm Dịch yêu thích, Bạch Khiêm Dịch xem thích thú, Hình Vân lại không chút cảm xúc. Hắn nhìn TV, lại nhìn đồng hồ, hối hận lúc trước mình chỉ mua một cái TV. Chương trình nuôi chó đã bắt đầu, hắn phải xem chương trình nuôi chó, tiến độ học tập của hắn đã tụt hậu hết vài ngày rồi. Lúc này Tiết Doanh Song ôm giỏ đựng đồ giặt đi qua, Hình Vân thấy cậu đến, tựa như nhìn thấy cứu binh, vội vàng gọi: "Tiết Doanh Song, đến xem tivi!" Tiết Doanh Song cũng thích chương trình nuôi chó, khẳng định cũng muốn xem cùng hắn, thế là hai người vừa khéo có thể đúng lý hợp tình để chuyển kênh rồi. Nhưng mà Tiết Doanh Song chỉ là gật đầu cùng bọn họ, trên mặt không biểu cảm gì, nhẹ giọng nói: "Hai vị xem đi, tôi đang có việc." Nói xong liền bước nhanh rời đi. Trên mặt Hình Vân vẫn còn giữ nụ cười, lúc này không biết nên kết thúc thế nào, chỉ đành ấp úng nói: "Được rồi." Lại bị từ chối lần nữa, sự bất an của Hình Vân tăng lên, chỉ sợ vấn đề nằm ở việc mình đã lâu không xem chương trình nuôi chó, không học tập được làm sao làm.... Khó lắm phim mới kết thúc, Hình Vân bèn đoạt lấy remote, đổi sang chương trình nuôi chó của hắn. Còn có nửa giờ, có còn hơn không. "Ồ, không ngờ cậu còn xem cái này." Bạch Khiêm Dịch thích thú, quyết định xem cùng Hình Vân. Trong chương trình hôm nay, đúng lúc đang so sánh sự khác biệt giữa nuôi chó và nuôi mèo. Hình Vân không hề có hứng thú gì với mèo, nỗi sốt ruột không xem được chương trình vừa nãy đã lắng xuống không ít. Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch nhìn những con mèo nhỏ đáng yêu trên TV, liền nói: "Mèo đáng yêu hơn chó nhiều." Hình Vân nghe xong lời này, trái tim vừa bình tĩnh lại nổi sóng nữa rồi, ánh mắt lạnh lùng quay đầu nhìn Bạch Khiêm Dịch. Bạch Khiêm Dịch: "Sức ăn của mèo nhỏ, không giống như nuôi chó mỗi ngày phải cho ăn thật nhiều." Hình Vân: "Chó con cũng đâu cần ăn nhiều." Bạch Khiêm Dịch: "Nuôi mèo không cần dắt đi dạo." Hình Vân: "Chó cũng có thể tự dắt nó đi dạo." Bạch Khiêm Dịch: "Ít nhất mèo sẽ không tùy tiện phá nhà." Hình Vân: "Chó nghe lời sẽ không phá nhà." Bạch Khiêm Dịch: "Quan trọng là, mèo độc lập hơn nhiều, không dính người như chó." Hình Vân bỗng chốc nghẹn lời, lập tức lại phản bác: "Đó là bởi vì thích chủ nhân... Hơn nữa, chó cũng có thể rất độc lập, chó con cũng có thể không dính người!" Lúc này Tiết Doanh Song ôm quần áo đã giặt xong lại đi qua bọn họ lần nữa, Hình Vân vừa nói vừa ném ánh mắt về phía Tiết Doanh Song, trong đôi mắt to đều đầy sự chờ đợi, muốn có được sự ủng hộ của Tiết Doanh Song. Nhưng mà Tiết Doanh Song thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, càng không dám quấy rầy. Tiết Doanh Song nghĩ thầm, một nhân viên tốt chuyên nghiệp như tôi vậy không nhiều lắm đâu. Cậu chạy đi nhanh như chớp, lại không phát hiện ánh mắt Hình Vân sau lưng, từ sự chờ mong, rồi sau đó chuyển thành lúng túng, lại chuyển thành sự cô đơn. "Rõ ràng chó con cũng có thể không dính người..." * Ngày hôm sau đi làm, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm tình sa sút của Hình Vân. Công nhân viên cấp dưới ai cùng phập phồng lo sợ, chỉ sợ không cẩn thận chọc phải hắn, quả boom không hẹn giờ lại nổ tung lên. Không ngờ cuối cùng vẫn có người rước phiền phức, trong lúc họp làm sai tư liệu, lãng phí chút thời gian của mọi người. Nhưng trong lúc tất cả người cho rằng Hình Vân lại sắp lên cơn, Hình Vân chỉ nói một tiếng "Không sao", khiến cho tất cả mọi người còn cho là mình đang nằm mơ. Họp xong, ngay cả Tiểu Triệu từ trước đến giờ phản ứng chậm chạp cũng không nhịn được đi vào văn phòng, lén lút quan tâm: "Sếp, anh sao vậy?" Hình Vân nhìn chằm chằm bản báo cáo trong tay, bình tĩnh nói: "Không có gì." "Thật sự không sao?" "Ừ, cậu làm việc đi." Tiểu Triệu vẫn không yên tâm, đi ba bước quay đầu lại một lần. Quả nhiên trước một giây gã sắp rời khỏi phòng làm việc, lại nghe Hình Vân mở miệng: "Nếu như có một người đã vài ngày không để ý cậu, biểu thị cho điều gì?" "Trợ lý Tiết sao thế?" Tiểu Triệu dừng bước lại. "Ai nói là em ấy?" Hình Vân đột nhiên kích động, đập bản báo cáo lên bàn, trừng mắt Tiểu Triệu, "Cậu quan tâm người đó là ai làm gì chứ, trả lời là được." "Ồ... Nếu như người đó không để ý tới anh, " Tiểu Triệu bất đắc dĩ nhìn về phía Hình Vân, chậm rãi nói, "Biểu thị cho anh phải nhận lỗi." "Nhận lỗi? Ai?" Hình Vân nghi ngờ mình nghe lầm, "Tôi?" "Dù sao bạn gái em chính là như vậy... Nếu như cô ấy không để ý tới em, nhất định là không vui rồi." Tiểu Triệu thành khẩn nói, "Không vui luôn có lý do, bất kể như thế nào, nhận sai trước là được, đừng làm vấn đề thêm sâu." Hình Vân nhìn vào gương mặt thành thật của Tiểu Triệu, bĩu môi: "Không nhìn ra cậu xảo quyệt như thế..." Tiểu Triệu và mối tình đầu đã hẹn hò ổn định được nhiều năm, lời của gã thật sự có giá trị tham khảo. Nhưng mà Hình Vân chính là không phục, hắn làm sai chuyện gì? Rõ ràng là nhóc thế thân ghen trước mà! Tiểu Triệu đi rồi, Hình Vân nhìn báo cáo tán loạn trên bàn phát ngốc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào khung chat của mình với Tiết Doanh Song. Làm sao không gửi tin nhắn cho tôi... Kéo lên trên, Tiết Doanh Song vốn không thường chủ động gửi tin nhắn cho hắn. Được rồi, hôm nay đại phát từ bi, gửi cái gì đó cho Tiết Doanh Song vậy. Hình Vân tìm trong điện thoại hồi lâu, cuối cùng gửi một ảnh gif chó con. Trong ảnh, chó con dính người tựa cằm trên tay chủ nhân, chủ nhân vươn tay chọc mũi nó một cái, nó liền lè lưỡi ra muốn liếm tay chủ nhân. Nhưng mà nó chậm mất nửa nhịp, cuối cùng chỉ liếm được mũi của mình. Chủ nhân lại chọc lần nữa, nhưng nó vẫn chậm hơn, chỉ liếm được cái mũi. Ngoan ngoãn ngốc nghếch. Hình Vân tự tin nhìn vào chó con, nghĩ thầm, Tiết Doanh Song không để ý tới hắn, thế nào cũng phải để ý chó con nhỉ? Nửa giờ trôi qua, Hình Vân ngồi liệt trên ghế, điện thoại bị hắn ném sang một bên. Màn hình điện thoại vẫn sáng, chó con trong màn hình vẫn không biết gì, vẫn khờ khạo liếm láp cái mũi của mình như cũ. Mà Tiết Doanh Song vẫn không trả lời hắn như cũ. * Tiết Doanh Song không để ý tới Hình Vân, đương nhiên sẽ không đem cơm cho Hình Vân. Buổi trưa, lúc Hình Vân xuống lầu gặp phải Lục Nghiêm, liền đi theo Lục Nghiêm xuống dưới lần ăn ké. Ông chủ dưới lầu là Mạnh Vũ, bà xã là một nhà nghệ thuật, lúc trước Hình Vân còn từng chế giễu bento vợ yêu của hắn ta, lại không ngờ cuối cùng còn phải đến cọ cơm của hắn. Hình Vân nhìn thức ăn tinh xảo vẫn như cũ, nghĩ thầm đẹp thì có đẹp, có thể có ý nghĩ bằng cái nắp nồi bảy màu của hắn không chứ? Nắp nồi của hắn còn biết nhiệt liệt chúc mừng cơ đó. Vừa nghĩ tới nắp nồi, nhất thời Hình Vân lại mất hết khẩu vị. "Làm sao vậy?" Mạnh Vũ hỏi, "Không hợp khẩu vị à?" Hình Vân lắc đầu, do dự một chút rồi nói: "Nếu như một người bỗng nhiên không để ý tới mình, tôi phải làm sao?" Hai người kia lập tức dừng đũa. Lục Nghiêm: "Người mà lần trước mang cơm cho cậu sao?" Mạnh Vũ: "Ai? Ai?" Hình Vân: "Đừng quan tâm, ai không quan trọng." Mạnh Vũ: "Nếu như không quan trọng, cậu quan tâm người đó làm cái gì?" Những lời này thẳng tắp chọc vào trái tim Hình Vân, đúng vậy, nếu không quan trọng, quan tâm người đó làm gì? Hình Vân lại trầm mặc, cuối cùng thành thật nói: "... Là một người thích tôi." Lục Nghiêm: "Vậy chính là không thích cậu nữa rồi." Hình Vân: "???" Lục Nghiêm: "Bằng không thì sao?" Mạnh Vũ nhìn vẻ mặt đả kích của Hình Vân, liền nói: "Da mặt dày một chút, lấy lòng đối phương. Nếu như làm gì sai, thì nhanh chóng nhận sai, đừng kéo dài." "Nhận sai..." Đây là lần thứ hai trong ngày Hình Vân nghe được chữ này rồi. "Nói đến nhận sai, " Mạnh Vũ buồn rầu, "Có một lần tôi làm đổ nước chanh lên bức tranh của Tiểu Bạch nhà tôi, ẻm giận muốn sôi máu, hoàn toàn không thèm để ý tới tôi." ( ~ không quan trọng lắm mà từ "ẻm" trong câu Mạnh Vũ nói, tác giả dùng từ (他) đại từ ngôi thứ 3 dành cho nam để nói ahjhj) "Sau đó thì sao?" "Sau đó tôi nhanh chóng quỳ xuống, quỳ cả đêm luôn." "..." Cái này thật không có giá trị tham khảo, làm sao hắn có thể quỳ xuống trước mặt Tiết Doanh Song? Mắc gì. Hắn cũng đâu có hèn hạ. * Trước khi tan việc, chó con trong khung chat vẫn ngoan ngoãn liếm mũi như cũ, vĩnh viễn không liếm được tay chủ nhân. Hình Vân bồn chồn không yên. Trước khi về nhà, hắn đến cửa hàng một chuyến, cầm lấy máng ăn cho chó mà lần trước Tiết Doanh Song nhìn trúng, ngẫm nghĩ lại lấy thêm dây xích chó. Đã nhiều ngày như vậy Tiết Doanh Song không để ý tới hắn, trong lòng khẳng định vô cùng dằn vặt. Nhìn dáng vẻ nhóc thế thân đáng thương như thế, hắn lấy chút đồ để dỗ dành nhóc thế thân vậy. Hắn lấy đồ đạc xong, trông thấy quản lý cửa hàng đang ở gần đó, liền nói với quản lý cửa hàng: "Tôi lấy 2 món này." Máng chó? Sếp nuôi chó rồi hả? Quản lý cửa hàng trong lòng hiếu kỳ, nhưng Hình Vân ở trước mặt khiến cô quyết định nuốt vấn đề trở vào bụng. "Máng chó này, hẳn là đáng yêu nhỉ?" Hình Vân hỏi. Quản lý cửa hàng gật đầu. Hình Vân đi rồi, quản lý cửa hàng nhìn bóng dáng hắn rời đi, dường như nhìn thấy một con chó bự đang chuẩn bị ngậm lấy máng chó chạy đến trước mặt chủ nhân, thăm dò chủ nhân có còn thích nó hay không. Khờ khạo lại đáng thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]