Edit: Jun 
Tuy Ân Hướng Bắc không lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình miệng của Hướng Nam, Chu Cảnh cũng có thể hiểu được, y đang gọi "thầy Chu" không ngừng nghỉ... 
Mỗi một tiếng gọi, là mỗi một đấm đấm mạnh vào tim Chu Cảnh, nhưng anh chẳng thể thốt ra tiếng nào, khiến cả người đau đớn thống khổ. 
Vừa không dám nhìn, lại vừa thương nhớ đến tột cùng. 
Video chỉ dài một phút ngắn ngủi nhưng cả người Chu Cảnh như bị băm nhỏ thành vụn vằn. 
Anh phẫn hận trừng mắt nhìn Ân Hướng Bắc, không hiểu tại sao y lại nhẫn tâm đối xử như vậy với Hướng Nam. Dù gì Hướng Nam cũng chính là y, Hướng Nam bị thương chẳng lẽ Ân Hướng Bắc không cảm nhận được chút đau đớn nào sao? 
Chu Cảnh lảo đảo lùi về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Ân Hướng Bắc, rốt cuộc anh muốn làm cái gì..." 
"Thực ra thì, tôi cũng không rõ lắm." Ân Hướng Bắc vuốt tay, sau đó cất điện thoại lại vào túi, "Cậu không tò mò tôi đã gọi kẻ kia ra như thế nào sao?" 
Chu Cảnh mím chặt môi, trong mắt trỗng rỗng, tựa như không nghe thấy Ân Hướng Bắc nói gì hết. 
Nhưng không nghe thấy gì là do Chu Cảnh tự huyễn hoặc bản thân vậy thôi, mỗi một từ Ân Hướng Bắc nói, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh. 
Đầu óc anh rối loạn, tựa như có cả nghìn con côn trùng đang bay múa bên trong. 
Chu Cảnh mờ mịt nhìn Ân Hướng Bắc, như muốn tìm trong mắt y hình bóng của Hướng Nam, dù chỉ một chút thôi cũng được, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-tinh-nhan-dich-hoan-my-nghich-tap/1320687/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.