Edit: Jun 
Thật ra, Chu Cảnh cũng không quá hận Hà Phương Phương. 
Dù ngày trước bà ấy ngăn cản không cho anh đi thi, anh cũng chỉ mang cảm giác như trút được nặng. 
Hà Phương Phương không phải thánh mẫu, đã nuôi anh bao nhiêu năm như vậy, nếu bà ấy thật sự không làm ra chút chuyện gì, ngược lại Chu Cảnh sẽ cảm thấy không thoải mái. 
Chẳng qua điều khiến Chu Cảnh buồn cười là anh thế mà lại thật sự đi tin lời Chu Nghi hứa hẹn. 
Nhưng anh cũng hiểu rõ, chỉ cần người còn thì chẳng có bức tường nào không lọt gió trên thế gian này hết, có thể yên ổn sinh sống rồi dưỡng bệnh cho tốt, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. 
Chu Cảnh khẽ thở dài, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới lẻ loi một thân một mình đi đến phòng tiếp khách. 
Khi anh nhìn thấy bà ấy, Hà Phương Phương đang ngồi ở ghế sô pha uống hồng trà. 
Động tác trước sau như một, ưu nhã hữu lễ, nhưng nhìn Chu Cảnh như thế, động tác của Hà Phương Phương hơi dừng lại một chút. 
Hà Phương Phương đặt chén trà xuống, chậm rãi quay lại nhìn Chu Cảnh, trong mắt chứa đầy vẻ phức tạp: "Cậu đã đến rồi." 
Chu Cảnh giữ im lặng, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng yên một chỗ để mặc cho Hà Phương Phương tùy ý dò xét bản thân. 
Trước khi đến, Hà Phương Phương cũng đã biết một chút tình huống hiện tại của Chu Cảnh, nhưng giờ nhìn thấy anh, những... những lời nói đã được chuẩn bị sẵn lại chẳng biết nên cất lên từ đâu. 
Ân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-tinh-nhan-dich-hoan-my-nghich-tap/1320685/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.