Edit: Jun
Thương thế trên người có thể chữa ngày một ngày hai là khỏi được, nhưng lòng đã lạnh, có là thần y cao minh nhất trên đời, cũng chẳng thể làm gì.
Ân Hướng Bắc không biết nên đi đâu cứu lại trái tim đã nguội lạnh của Chu Cảnh.
Nhưng y biết, muốn y rời bỏ Chu Cảnh, cũng là chuyện không có khả năng.
Y ở bên giường Chu Cảnh nguyên một đêm.
Trong lúc đó Chu Cảnh có tỉnh lại một lần, nhưng khi Ân Hướng Bắc đứng dậy nhìn cho kĩ, anh lại tiếp tục lâm vào hôn mê.
Ân Hướng Bắc một đêm dài chưa ngủ, mặt lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ.
Y ngồi bên cạnh Chu Cảnh, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngổn ngang vô số cảm xúc.
Ngày hôm sau, Tô Ngôn cuối cùng cũng nhận được tin, chạy vào viện thăm nom Chu Cảnh, vừa lúc nghe bác sĩ nói anh sắp tỉnh, Ân Hướng Bắc nghĩ nghĩ, thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Không bao lâu sau Chu Cảnh tỉnh dậy, trước mắt chỉ có Tô Ngôn, không có Chu Nghi, cũng không có Ân Hướng Bắc.
Được yên bình đương nhiên sắc mặt cũng tốt lên không ít, anh rất vừa lòng khi được yên ổn như vậy.
Tô Ngôn buông rổ hoa quả trong tay xuống, sau đó thật cẩn thật đến gần giường bệnh: "Thầy Chu, giờ anh thấy sao rồi?"
Chu Cảnh nhìn cậu ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt tỏ vẻ không sao để Tô Ngôn yên tâm.
"Làm tôi sợ muốn chết, bỗng nhiên không thấy anh đâu, vội vàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-tinh-nhan-dich-hoan-my-nghich-tap/1320683/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.