Tô Ngôn nhịn không được hỏi: "Thầy Chu, đây là mua cho ai vậy?" 
Bằng trực giác của Tô Ngôn, nếu không phải là Chu Cảnh có thói quen cách một thời gian lại đổi đồ vệ sinh cá nhân một lần thì chắc chắn mấy cái kia là cho tên ngốc. 
Tuy rằng thường ngày Chu Cảnh có vẻ cực kỳ ghét bỏ tên ngốc, nhưng thực tế anh cũng đã cứu y một mạng, đêm mưa gió y bị phát sốt anh cũng chăm sóc, lại giải vây cho y khi y bị mấy đứa trẻ tai quái bắt nạt, còn đặt tên cho y. 
Liền như vậy bây giờ Chu Cảnh đột nhiên nói muốn cho tên ngốc đến ở ký túc xá, Tô Ngôn phỏng chừng cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc. 
Cậu ta chỉ là rất hiếu kỳ, vì cái gì Chu Cảnh lại đối với tên ngốc như vậy? 
Tô Ngôn không chỉ một lần phát hiện Chu Cảnh ở cửa sổ tầng hai quan sát nhất cử nhất động của tên ngốc, đây cũng là lý do vì sao khi tên ngốc bị bắt nạt thì Chu Cảnh lại là người đầu tiên chạy xuống sân thể dục. 
Rõ ràng là rất coi trọng người đàn ông này, lại làm bộ làm tịch như không quan tâm, không để ý. 
Nhưng Chu Cảnh đầu chỉ hướng về ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói câu: "Không có gì." Tô Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Cảnh, muốn tìm một chút dấu vết không tự nhiên trên mặt anh, nhưng thủy chung biểu tình Chu Cảnh không có biến hóa cái gì cả, ngay cả độ cong của khóe miệng trước sau vẫn như một. 
Nói cả hành động và lời nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-tinh-nhan-dich-hoan-my-nghich-tap/1320630/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.