Chương trước
Chương sau
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà sau khi cúp điện thoại gương mặt của An Minh Triết đen thui. Thời Tranh nhìn anh ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì sao? Nếu như anh bận thì anh cứ về đi."

"Không bận."

An Minh Triết nói rồi vươn tay nắm lấy cằm nhỏ của Thời Tranh rồi dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Xong anh lại cảm thấy hôn như vậy không đủ để cho anh thỏa mãn.

Anh nhìn Thời Tranh, bàn tay to lớn trườn theo sống lưng, cuối cùng thì cũng dừng lại ở sau gáy cô.

Dục vọng chiếm hữu của An Minh Triết rất mạnh. Trước kia, mỗi lần hai người hôn nhau, anh đều bộ phát thú tính hận không thể đem đôi môi giống như cánh hoa anh đào của cô nghiền nát. Tuy nhiên, hiện tại toàn bộ quá trình anh đều rất dịu dàng, ôn nhu. Điều này khiến cho cả hai đều có một trải nghiệm mới mẻ mà trước kia không có nếm trải qua.

Thời Tranh ngồi trên chân anh, vô thức đưa hai tay vòng qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.

Tay trái An Minh Triết đè mạnh lấy eo nhỏ của Thời Tranh sát vào cơ thể mình, tay phải giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của Thời Tranh rồi cắn cắn lên môi cô, đầu lưỡi xuyên qua tách răng cô.

Âm thanh môi lưỡi xen kẽ vang lên trong phòng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, kèm theo đó là những tiếng thở dốc mập mờ như có như không.

Lúc này đây, An Minh Triết đã hoàn toàn mê muội trong nụ hôn triền miên này. Còn Thời Tranh thì thở dốc ôm lấy cổ anh, cô gần như không thở nổi sau nụ hôn sâu này.

Hiện tại, Thời Tranh không thể không đưa tay đẩy An Minh Triết ra, nhưng lồng ngực cô bỗng nhiên đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của An Minh Triết.

An Minh Triết hoàn toàn biến thành một con sói, chính xác hơn thì anh chính là một con sói đói. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm Thời Tranh, yết hầu anh khẽ động lên xuống.

Nhìn anh, Thời Tranh như bị ma xui quỷ khiến đưa bàn tay nhỏ lên định sờ vào yết hầu của anh thì bị anh bắt lại. Bàn tay anh to lớn, nóng bỏng bao trọn lấy tay cô. Anh cúi đầu dụi dụi vào hõm cổ cô, sau đó để cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi cất giọng khàn khàn.



"Không được sờ." Ánh mắt anh lấp lánh như thể đang kìn nén. "Thời Tranh, em cí biết hậu quả sau khi chạm vào yết hầu của đàn ông là gì không?"

Thời Tranh tròn mắt chậm rãi lắc đầu. "Động vào thì làm sao?"

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đến nỗi mà cô phải ôm lấy thắt lưng của anh thở dốc thì mới chịu buông tha.  Khi dựa vào lồng ngực anh, Thời Tranh có thể nghe rõ trống ngực đang đập thình thịch, thình thịch rất rõ ràng. Gương mặt cô đỏ bừng lên, cô sợ anh sẽ nghe thấy tiếng tim cô đập.

Len lén đưa mắt nhìn biểu tình của anh, Thời Tranh dám chắc nếu như đây không phải là nơi quay chương trình thì An Minh Triết sẽ lập tức đè cô xuống mà đánh chén. Nghĩ đến cảm giác lúc cùng anh làm chuyện đó, Thời Tranh cũng có chút thích thú. Nhưng chỉ còn vài tháng nữa là đến lúc nam chính và nữ chính đến bên nhau rồi. Tuy nhiên do sự xuất hiện của con bướm nhỏ là cô, mà thời gian hai người gặp nhau lại sớm hơn dự kiến.

Nghĩ nghĩ một lúc, Thời Tranh lại nhớ đến gương mặt của nữ chính Trang Tĩnh Man khi ở trên máy bay. Nhớ lại ánh mắt của cô ta khi nhắc đến anh khiến cho lòng cô chợt dâng lên cảm giác khó chịu. Cô không biết đó có phải là cảm xúc của mình hay không mà chỉ đành đổ hết cho cảm xúc của nguyên chủ còn xót lại. Dù sao thì hai người ở bên nhau cũng chỉ hơn một tháng, cho nên Thời Tranh có chết cũng không thừa nhận bản thân sẽ có tình cảm với anh nhanh như vậy.

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, An Minh Triết liền nhanh chóng trở về để giải quyết chuyện của công ty. Vốn dĩ anh định đem luôn Thời Tranh về theo nhưng bởi vì Tuần Lễ Vui Vẻ vẫn còn phải quay thêm một ngày nữa, cho nên anh đành phải để Thời Tranh ở lại đây. Trước khi đi, An Minh Triết còn không quên đi đến hỏi thăm đạo diễn Khương một lát rồi mới ra về.

Nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng Thời Tranh có chút rối rắm nhưng  cô nhanh chóng gạt hỏ hết sang một bên. Ở phía Khương Đình, sau khi An Minh Triết đi liền đi đến gõ cửa phòng nghỉ của Thời Tranh.

"Thời Tranh, chuyện vừa rồi, xin lỗi cô."

Thời Tranh nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Không sao. Lần này cũng cảm ơn ông. Nhờ ông mà cuối cùng tôi cũng đã nổi tiếng hơn trước kia, mặc dù nổi tiếng là do scandal nhưng mà hình ảnh thì vẫn có thể từ từ thay đổi."

Mặc dù chỉ tiếp xúc với Khương Đình một thời gian ngắn, nhưng Thời Tranh lại có thể thấy rõ ông ta đặt rất nhiều công sức vào từng tác phẩm của mình. Mặc dù ông vẫn cứ đứng dậm chân ở một chỗ chỉ vì không biết xu nịnh, khéo ăn nói như những người cùng ngành.

Khi nói chuyện với cô, Khương Đình cũng rất biết ý đứng ở ngoài cửa, còn Thời Tranh thì đứng ở bên trong. Thời Tranh cảm thấy như vậy không hợp lẽ thường cho lắm. Nhưng hai người lại đang ở nơi quay chương trình, nếu như có ai đó nhìn thấy mà có ý đồ xấu cố tình chụp lại thì sẽ rất phiền phức.

Cho nên cứ để Khương Đình ở ngoài đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.