Chương trước
Chương sau
Sau khi lao công dọn dẹp xong phòng làm việc, An Minh Triết liền rơi vào trầm tư. Ban nãy khi thấy Trang Tĩnh Man làm rơi mất mấy chiếc bánh ngọt của mình, An Minh Triết đã rất tức giận, anh muốn sa thải cô ta khỏi công ty ngay lập tức. Nhưng không hiểu sao anh lại không thể nói ra câu sa thải cô ta như thể có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản anh làm như vậy.

Ngay cả chuyện lần trước, Trang Tĩnh Man bị bị trưởng phòng tố cáo là đem bán thông tin kế hoạch dự án mới cho công ty đối thủ. Đối với việc đó vốn không cần An Minh Triết  nhúng tay vào nhưng lại có thứ gì đó điều khiển anh, khiến cho anh buộc phải ra mặt.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây cùng với giấc mơ kì lạ mà An Minh Triết thường xuyên găp phải mỗi khi đi ngủ. An Minh Triết liền suy đoán đến khả nang có một thế lực nào đó đang thao túng anh. Đối với một người không tin vào những chuyện quỷ thần, chỉ tin bản thân như An Minh Triết kết luận đó có chút hoang đường. Tuy vậy, anh lại không thể tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn để lý giải chuyện này.

Về phía Thời Tranh…

Sau khi gặp phải nữ chính đi đến phòng   làm việc của An Minh Triết đưa đồ ăn cho anh, Thời Tranh liền lập tức rời khỏi đó để không gian cho ha người bồi dưỡng tình cảm. Dù sao thì cuộc sống bi thảm của nguyên chủ đều do dây dưa không dứt với nam nữ chính mà ra. Vậy nên, từ khi xuyên đến thế giới này, Thời Tranh đã quyết định khi đến thời gian thích hợp sẽ rời khỏi nam chính sống cuộc sống của rieng mình. Nhưng trước đó cô cần phải kiếm tiền để chuẩn bị cho cuộc sống sau này đã.

Cũng vì suy nghĩ kế hoạch cho tương lai quá mức nhập tâm, Thời tranh không chú ý va phải một người đàn ông đi từ trong thang máy ra.

"Xin lỗi… Tôi không cố ý."

Nói rồi, Thời Tranh cúi gằm đầu xuống cho nên cô không hề thấy vẻ mặt khác thường của người đàn ông kia.

"Tôi không sao. Nhưng mà tiểu thư đây đâm phải tôi có phải nên đền bù một chút hay không?"

Thời Tranh nghe thấy người đàn ông muốn cô đền bù liền cảm thấy bất mãn.



Người này bị làm sao vậy chứ? Không phải cô chỉ lỡ đâm nhẹ anh ta một cái sao?

"Vậy anh muốn gì?" Đè nén bất mãn trong lòng, Thời Tranh lạnh nhạt hỏi lại.

Thấy vẻ mặt không vui của Thời Tranh, người đàn ông cảm thấy có chút vui vẻ, môi mỏng khẽ cong cong rồi lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp nói: "Hiện tại tôi có chút việc không tiện, để lần sau đi. Đây là danh thiếp của tôi." Nói rồi hắn nhét tấm danh thiếp vào tay Thời Tranh xong rời đi.

Thời Tranh nhìn tấm danh thiếp trên tay lại nhìn theo bóng người đàn ông không khỏi cảm thán. Cô làm bộ mặt ghét bỏ mà định ném thứ đó đi nhưng dòng chữ trên tấm danh thiếp đó khiến cô khựng lại.

Chủ tịch tập đoàn điện tử Vương Thị - Vương Canh Chính.

Đầu của Thời Tranh đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, một đoạn hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu cô. Thời Tranh nhìn thấy nguyên chủ bị một đám người lạ mặt bắt nhốt vào một khu nhà chứa. Ngày ngày, cô bị một đám đàn ông luân phiên làm nhục, ngay cả khi cô cố gắng chạy trốn nhưng không bao lâu liền bị bắt lại. Mà khi bị bắt lại, những gì cô phải hứng chịu còn nặng hơn so với trước kia.

Khoảng một tháng sau khi bị bắt, nguyên chủ được đán người đó thả ra, cũng chính khi đó nguyên chủ biết được người hại mình là Vương Canh Chính. Mà nguyên nhân anh ta hại cô lại là vì nữ chính Trang Tĩnh Man. Cũng chính vì thế, nguyên chủ lại càng hận Trang Tĩnh Man hơn.

Trong lòng Thời Tranh đột nhiên rét lạnh. Nếu như cô nhớ không nhầm Vương Canh Chính chính là nam phụ của cuốn tiểu thuyết này. Anh ta và nữ chính vốn là bạn cùng trường từ thời cấp ba. Vương Canh Chính yêu nữ chính nhưng mà khi anh ta muốn tỏ tình thì biết được nữ chính đang qua lại với An Minh Triết. Biết được người con gái mình yêu đang sống vui vẻ bên người đàn ông khá, Vương Canh Chính lại lựa chọn lùi về phía sau âm thầm bảo hộ cho cô ấy.  

Mà nguyên chủ chuyên đi gây rắc rối cho nữ chính cũng bị anh ta chỉnh đến thảm không kể nổi. Theo nguyên tác, nguyên chủ bị An Minh Triết hành hạ nhưng chưa đến mức phải chết, người thực sự gây ra cái chết của cô ấy chính là Vương Canh Chính.

Vương Canh Chính nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại nhưng khi hắn ra tay lại rất tàn nhẫn.

Nghĩ đến cảnh bản thân bị mấy người đàn ông hành hạ, Thời Tranh khẽ rùng mình. Bản thân cô đã chết một lần, cho nên cô không muốn lại chết thêm một lần nữa.



Xem ra Thời Tranh phải nhanh chóng làm cho An Minh Triết chán ghét mình sau đó thì cùng anh chia tay.

Buổi tối, An Minh Triết lại về sớm để đến ăn tối cùng với Thời Tranh. Trong lúc chờ Thời Tranh nấu ăn, An Minh Triết liền tranh thủ ngồi giải quyết nốt công việc của mình. Bởi vì dạo gần đây anh luôn tan ca về sớm, cho nên phải tăng ca ở nhà.

Đúng lúc này, An Minh Triết đột nhiên ngửi thấy mùi hương nước hoa thơm nồng sau đó là thân thể mềm mại dán sát vào cơ thế anh cọ cọ.

"An tổng, lâu lâu anh mới đến chơi với người ta một lần, sao anh cứ làm việc mãi thế."

Lâu lâu mới đến một lần?

Nêu như An Minh Triết nhớ không nhầm thì thời gian gần đây trừ những ngày Thời Tranh đi quay không có ở nhà ra thì hầu như ngày nào anh cũng đến đây qua đêm. Vậy lâu lâu mới đến một lần mà cô nói ở đâu ra?

An Minh Triết vồng tay đem Thời Tranh đang giở bộ dáng quyến rũ bên cạnh kéo vào trong lòng rồi ôm chặt lấy cô. Hành động ấy của anh khiến cho Thời Tranh ngớ người trong giây lát.

Tên này bị làm sao vậy? Nếu cô nhớ không lầm thì tên này chán ghét nguyên chủ vì mùi nước hoa nồng đậm và cách ăn mặc trang điểm của cô ta. Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm rồi sao?

Cuối cùng hậu quả của việc này là Thời Tranh bị An Minh Triết đem đi lăn giường đến sáng mặc cho cô có khóc lóc xin tha.

An Minh Triết ôm Thời Tranh vào lòng, nhỏ giọng: "Từ giờ em mà mặc đồ như vậy thì tôi sẽ cho em biết tay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.