↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Lan Tâm, toà miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi vị đại Phật như cô đâu, tôi đã báo với bên phía nhân sự, để bọn họ kết toán tiền lương một tháng cho cô. Chúng ta hảo tụ hảo tán có được không?" Ngữ khí của đàn ông trung niên trước mặt vô cùng bình tĩnh, có chút trào phúng nói.
Hội sở lớn nhất thành phố lại nói mình chỉ là một toà miếu nhỏ, ẩn ý cười cợt Lan Tâm, cô vừa nghe đã hiểu.
Nếu là trước đây, cô đã sớm giận dỗi đi về, nhưng bây giờ không được.
Cô biết có người đang nhìn mình chằm chằm.
Giọng nói của cô rất lớn, nhưng lại hết sức hèn mọn.
"Giám đốc, xin ông đấy, đừng đuổi việc tôi có được không? Tôi ngàn dặm xa xôi đến thành phố này, thật vất vả mới tìm được một công việc, không muốn mất đi nó." Lan Tâm khóc nức nở nói.
"Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi? Nơi này của chúng tôi không phải làm từ thiện! Năng lực làm việc của cô không tốt, tôi không có cách nào tiếp tục cho cô làm được!" Người đàn ông trung niên lạnh nhạt mở miệng.
"Tôi ngày nào cũng đi làm đúng giờ, cần cù chăm chỉ, là người đến sớm nhất, cũng là người về nhà trễ nhất, năng lực làm việc của tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ?"
"Ở nơi này của chúng tôi, không phải chỉ nỗ lực thôi là đủ, cô ngay cả mắt nhìn người cũng không có, còn muốn ở vũ trường làm việc sao?" Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thuong-vi/3598625/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.