↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Nhưng mà, mọi chuyện thường xảy ra không theo ý muốn của con người.
Lại qua mấy tháng, ông cụ cũng đi rồi.
Lan Tâm ở trước giường hầu hạ ông mấy tháng, cho dù là hốt phân hay dọn nước tiểu, cô đều vui vẻ chịu đựng.
Ngay cả hai vợ chồng trung niên cũng không chăm sóc ông cụ chu toàn được như cô.
Ông cụ trước khi qua đời, trước mặt con cháu trong nhà, nhất quyết cấp cho Lan Tâm hai mươi ngàn tệ phí sinh hoạt. Câu cuối cùng mà ông ấy nói với Lan Tâm chính là, "Cháu gái, ông chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi, con đường còn lại, cháu phải tự mình đi rồi."
Lan Tâm đứng trước giường khóc không thành tiếng.
Ngoại trừ mẹ của cô, đây là người đầu tiên đối xử tốt với cô như thế.
Cô thực lòng canh giữ bên cạnh quan tài của ông cụ cho tròn đạo hiếu, sau khi dập đầu ba cái tiễn ông đi, cô lập tức xoay người chuyển hai mươi ngàn tệ vào trong thẻ riêng.
Không có biện pháp, cảm tình là cảm tình, sinh hoạt là sinh hoạt.
Cô không ngốc.
Trước mặt nhiều người, hai vợ chồng trung niên không thể không làm theo di chúc.
Nhưng một khi mọi việc qua đi, một đứa con gái mồ côi như cô cần phải tự bảo vệ mình.
Ban đêm.
Lan Tâm quay đầu nhìn lại căn phòng nhỏ đã giúp cô che gió che mưa suốt một năm qua, cầm lấy di vật mà ông cụ để lại, thu thập một ít hành lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thuong-vi/3598621/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.