↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Ăn cơm là thời gian hoạt động tự do, Lan Tâm cũng không quay về căn phòng rách nát kia mà tìm một cục đá lớn ngồi xuống, đây cũng là nơi mà nguyên chủ thích đến nhất, mỗi lần ngồi thì đều ngồi hết cả một buổi trưa.
Nơi này sẽ không có ai quản thúc bọn họ, bọn họ không khác gì một bầy gia súc bị nuôi thả bên trong cô nhi viện. Tuy không chết đói, nhưng cũng không thể trốn được, đến giờ là được cấp cơm ăn, cứ như vậy cho đến lúc thành niên, dường như đây mới là ý nghĩa tồn tại của cô nhi viện này.
Nếu có ai đó đến đây, nhất định sẽ cảm thấy cô nhi viện này rất kỳ quái.
Tại sao bên trong chỉ có một vài dì giúp việc ít ỏi và một viện trưởng, đừng nói đến thầy giáo dạy học, ngay cả chương trình giáo dục vỡ lòng cũng không có.
Bọn nhỏ lớn lên ở đây đến năm mười bảy, mười tám tuổi liền rời đi, cũng không thấy họ quay trở về nữa.
Nói là nuôi trẻ, thực chất không khác gì nuôi heo.
Có khác, chỉ khác ở chỗ trẻ con sẽ tự mình ăn cơm tắm rửa, còn heo thì không.
Tiểu Thảo chưa từng ra khỏi nơi này, cô ấy từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi đây, bầu trời của cô nhi viện cũng chính là bầu trời của cô ấy.
Sinh hoạt trong quá khứ của Lan Tâm cũng không khác Tiểu Thảo là bao, cô chưa từng ra ngoài Xuân Hoa Lâu, chỉ có thể đọc thư tịch và nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thuong-vi/3598614/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.