Khi tỉnh dậy cậu mới biết được bản thân không còn ở bệnh viện nữa. Nhìn căn phòng quen thuộc này làm cậu cảm giác đau xót một trận.
Làm sao không quen được, đây là căn phòng cậu đã ngủ cùng hắn ba năm. Cậu cứ ngỡ những chuyện của sáu tháng trước đến hiện tại cũng chỉ là một giấc mơ. Nhưng cái bụng nhô lên đã đập tan đi cảm giác hư ảo đó.
Cậu đưa tay xoa nhẹ nhàng cái bụng tròn nhỏ của mình, nằm nghiêng người trùm chăn lên tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu biết bây giờ cậu có chạy trốn, hay làm gì cũng vô dụng. Với tính cách của hắn có lẽ căn nhà thuê đó cũng bị hắn mua lại, công việc thì hắn đã cho cậu nghỉ. Cậu còn nơi nào có thể đi bây giờ?
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu, thấm đẫm cả chiếc gối. Cậu gắng gượng nở nụ cười an ủi bản thân, tự nhủ mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày, cậu tỉnh lại vì quá đói quyết định dậy hầm một ít súp ăn.
Cậu rất thích súp hạt sen, may mắn trong tủ lạnh lại có đầy đủ tất cả nguyên liệu. Cậu vui vẻ bắt tay vào làm.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của nồi súp, cậu thấy cũng vừa đủ nên tắt bếp. Múc một chén ra bắt đầu ăn.
Muỗng chưa kịp chạm môi thì nghe một loạt tiếng bước chân đi tới.
"Mùi gì thơm thế, lấy cho tôi một ít"
"Không có phần của anh"
Hắn đi tới mở nắp ra thì thấy vẫn còn rất nhiều, liền nhíu mày lại:"Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thi-mai-van-la-the-than/218765/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.