Bỗng nhớ ra cậu chỉ mới xuất viện, hiện tại thân thể còn rất yếu ớt, mà hắn lại cư xử như vậy với cậu...
Đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, lại bị cậu hất tay ra.
"Có đau không..!"
Cậu thì chả hiểu mô tê gì, đau cái gì cơ?:"Anh nói gì vậy, hiện tại có thể thả tôi ra được không?"
Hắn đồng ý, cậu vừa bước xuống lại bị một trận đầu váng mắt hoa đập tới suýt nữa quỳ sụp xuống đất, may có hắn ở sau đỡ lấy.
Cố gắng đẩy hắn ra:"Tôi không sao, không cần anh lo cho tôi"
Hắn chả quan tâm cậu nói gì bế cậu lên xe lại, chạy thẳng đến bệnh viện.
Sau một hồi quan sát kiểm tra thì bác sĩ Nghiêm đưa ra kết luận:"Sức khoẻ cậu ấy hiện tại còn rất yếu, lúc trước không phải tôi nói cậu ấy bị mất máu nhiều rồi à, phải bồi bổ cho cậu ta. Nếu giữ nguyên tình trạng thế này đến khi sinh thì e rằng mạng cậu ta không giữ nổi đâu!!"
"Cậu không phải bạn trai cậu ta à, sao lại vừa xuất viện lại vội vàng vào viện thế này?! Nếu cậu yêu cậu ta thì nên đối tốt một chút!! Dù sao tôi cũng là một người ngoài nên chỉ có thể nói được như vậy!!"
Thấy người trước mắt im lặng không nói gì, bác sĩ Nghiêm đành thờ dài một tiếng:"Để cậu ta ở lại bệnh viện truyền nước hết đêm nay, nghĩ ngơi một ngày ắt sẽ ổn, về sau nhớ chú ý bồi bổ sức khoẻ cậu ta"
Hắn ậm ừ đã hiểu một tiếng rồi quay lưng bước ra khỏi bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thi-mai-van-la-the-than/218763/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.