"Trang chủ, đừng uống nữa." Xương Mân nhìn Duẫn Hạo uống liên tục một chén lại một chén, nhịn không được ra lời khuyên nhủ. Duẫn Hạo giống như không hề nghe thấy, vẫn như cũ không có dừng lại. Tuy rằng chính hắn đã biết trước kết quả, nhưng phải mở mắt trừng trừng nhìn Hi Triệt ca theo Hàn Canh rời khỏi đây, ngực giống như bị dao cắt, vì sao, ái nhân được ở bên cạnh Hi Triệt ca lại không thể là hắn? "Duẫn Hạo ca, đừng uống nữa! Dạ dày cảu huynh đã không tốt, nếu uống thêm nữa nhất định sẽ tái phát bệnh đó!" Xương Mân đoạt lấy chén rượu từ trong tay Duẫn Hạo, cau mày nhìn hắn "Duẫn Hạo ca, vốn hôn lễ ngày hôm nay là để dẫn Hàn Canh ca xuất hiện, huynh không phải đã sớm biết sao? Bây giờ hà tất phải như thế!" "Ngươi sẽ không hiểu, Xương Mân, ngươi sẽ không thể hiểu nổi cảm giác của ta." Duẫn Hạo loạng choạng đứng lên, thân hình có chút bất ổn, lảo đảo hướng ra phía ngoài. Xương Mân thấy hắn muốn đi ra ngoài, đoán rằng hắn có khả năng sẽ tìm đến Tại Trung, trong lòng không khỏi cả kinh. Trong tình cảnh này nếu hắn đi tìm Tại Trung, sợ rằng Tại Trung sẽ phải chịu khổ sở, nghĩ đến đó, Xương Mân cấp tốc bước lên phía trước đỡ lấy hắn. "Duẫn Hạo ca, huynh say rồi, tốt nhất nên đi nghỉ thôi." "Ta không có say, ngươi không cần phải đỡ ta!" Duẫn Hạo gạt tay Xương Mân ra. "Duẫn hạo ca, huynh ngay cả đứng còn không vững mà vẫn còn bảo mình chưa say? Đừng đi đâu nữa." Xương Mân cũng kiên quyết không buông tay muốn kéo Duẫn Hạo lại. Duẫn Hạo quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Xương Mân, vẻ mặt tràn đầy biểu tình nguy hiểm. "Ngươi hiện tại lo sợ điều gì sao?" Duẫn Hạo nhíu mày. "Không có." Xương Mân không khỏi cúi đầu che giấu. "Ngươi là sợ ta đi tìm Kim Tại Trung ư?" Duẫn Hạo nhất châm kiến huyết1 tìm ra ngay nỗi băn khoăn của Xương Mân. Xương Mân im lặng không nói. "Trầm Xương Mân, ngươi nhớ cho kỹ, cho dù có chuyện gì xảy ra, trong hoàn cảnh nào Kim Tại Trung đều là người của ta, không nên có bất luận ảo tưởng gì đối với hắn, bằng không, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua!" Duẫn Hạo lạnh lùng nói, sau đó liền phát tay qua Xương Mân, đi về phía trước. Xương Mân yên lặng đi theo phía sau, đêm nay đối với Tại Trung ca, sợ rằng vô cùng gian nan thống khổ, cậu thực sự hận bản thân mình điều gì cũng không làm được. Duẫn Hạo suy cho cùng vẫn là đi đến sương phòng của Tại Trung, tới nơi nhưng vẫn đứng ở trước cửa, hắn cảm giác có điểm không thích hợp, bên trong phòng tối đen. Tại Trung sao không đốt đèn? Đã ngủ rồi sao? Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi vào. "Tại Trung!" Duẫn Hạo gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lại. "Kim Tại Trung!" Duẫn Hạo lại lên tiếng, nhưng không thấy có hồi đáp. Đi tới bên giường nhìn một chút, trên giường không ai, giường chiếu thập phần chỉnh tề, hiển nhiên, Tại Trung cũng không có ở trong phòng. Không ở trong phòng? Hắn có thể đi đâu chứ? Duẫn Hạo lại đi đến chỗ của Chính Thù và Tuấn Tú, nhưng vẫn không tìm ra Tại Trung. Lúc này, vài phần choáng váng trong hắn đã vơi phần nào, Duẫn Hạo cũng đã thanh tỉnh hơn. Lại nhớ tới sương phòng của Tại Trung, tỉ mỉ suy xét phân tích, Duẫn Hạo phát hiện vài món y phục cùng tư trang của y cũng không thấy đâu. Ta ngủ không được, cho nên mới sắp xếp lại vài thứ. Duẫn Hạo chợt nhớ lại hành động của Tại Trung tối hôm qua, trong mắt lóe lên hàn quang. Tối hôm qua sao hắn không nhận ra, Kim Tại Trung căn bản không phải sắp xếp lại đồ đạc, mà là đang thi dọn đồ đạc để bỏ đi! Kim Tại Trung, ngươi thực sự dám làm thế! "Trầm Xương Mân." Duẫn Hạo xoay người nhìn Xương Mân vẫn đi đằng sau mình "Ngươi có biết Kim Tại Trung đi đâu không?" "Thuộc hạ không biết." Xương Mân thẳng thắn trả lời. "Ngươi thực sự không biết?" Ánh mắt sắc bén của Duẫn Hạo như muốn nhìn thấu tin gan người đối diện. "Thuộc hạ thực sự không biết." Vẻ mặt Xương Mân cực kỳ bình tĩnh, biểu tình không thay đổi dù chỉ một chút, cậu quả thực không biết Tại Trung đang ở đâu. Duẫn Hạo nhìn trên gương mặt Xương Mân không tìm ra điểm nói dối, ánh mắt nhanh chóng trầm xuống. "Tốt nhất lời này của người là thật, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hung ác nham hiểm hiện lên trong mắt Duẫn Hạo "Lập tức thông báo tất cả mọi người trong trang tập trung ở đại đường!" "Vâng!" Xương Mân lên tiếng chấp hành rời đi. Rất nhanh, toàn bộ sát thủ bên trong trang đều tụ tập ở đại sảnh, trong đó cũng có cả Tuấn Tú và Chính Thù. "Duẫn Hạo ca, đêm đã khuya, huynh bảo mọi người tập trung hết ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì a?" Tuấn Tú nhịn không được mở miệng hỏi. "Chuyện gì?" Duẫn Hạo nhíu mày "Có người từ trong trang bỏ trốn, có được tính là việc đại sự không?" "Bỏ trốn?" Sắc mặt Tuấn tú có chút trắng bệch, bỏ trốn là một tội danh hết sức nghiêm trọng "Là ai a?" Tuấn Tú rụt rè dò hỏi. "Kim, Tại, Trung!" Trong mắt Duẫn Hạo tỏa ra hàn quang, một chữ lại một chữ nhấn mạnh tên của Tại Trung. "Cái gì? Tại Trung ca? Không có khả năng!" Tuấn Tú nhịn không được kinh hô. "Không có khả năng?" Hàn quang trong mắt Duẫn Hạo càng dày đặc thêm "Hiện tại toàn bộ sát thủ của trang đều tập trung ở đây! Nhưng Minh Trang Đệ nhất sát thủ của chúng ta là người nào vậy?! Tự ý rời khỏi trang, không phải bỏ trốn thì là cái gì?!" Tuấn Tú không còn gì để phả bác lại, thân thể không khỏi hốt hoảng loạng choạng, Chính Thù ở một bên nhanh tay đỡ lấy cậu. "Ngày hôm nay là ai trông coi đại môn?" Duẫn Hạo trầm giọng hỏi. "Dạ... Là thuộc hạ." Một người cao lớn cường tráng bước ra, nhưng biểu tình thập phần nhát gan "Thế nhưng thuộc hạ vẫn chưa thấy Tại Trung thiếu gia xuất môn, thực sự, thuộc hạ vẫn..." "Đấy không phải là lý do!" Sát khí trong mắt Duẫn Hạo nổi lên. "Duẫn Hạo! Với công phu của Tại Trung, muốn ra khỏi trang dễ như trở bàn tay, việc này không thể trách người khác." Chính Thù rất sợ Duẫn Hạo giận chó đánh mèo với người vô tội, vội khuyên bảo. "Chính thù ca không phải nói thân thể hắn phải tĩnh dường tận một năm rưỡi mới có thể hồi phục sao? Ngược lại ta thấy thân thể hắn không có chút nào là không hảo hết! Công phu của hắn vẫn như cũ, thật lợi hại a!" Khóe miệng Duẫn Hạo chỉ hơi nhếch lên cười nhạt. "Thuộc hạ biết tội, thỉnh trang chủ trách phạt." Chính Thù gập người quỳ xuống. "Chính Thù ca đứng lên đi, ta trách tội không nổi!" Duẫn Hạo lạnh lùng nói. Chính thù nghe xong vẫn chưa đứng dậy, chỉ là yên lặng quỳ ở đó Duẫn Hạo cũng không để ý đến Chính Thù nữa, ánh mắt đảo qua đại sảnh đang chật kín người nói: "Toàn bộ trang nghe lệnh, đuổi bắt Kim Tại Trung! Nhất định phải mang hắn còn sống quay về đây!" "Vâng!" Mọi người đồng thanh tuân lệnh. Kim Tại Trung! Ngươi lại một lần nữa khiến ta thất vọng. Ngươi cư nhiên vọng tưởng có thể trốn thoát khỏi tay ta, cư nhiên một lần nữa phản bội ta! Sớm biết có chuyện này, đêm qua ta không nên thương tiếc ngươi! Ngươi không xứng! Ngươi chỉ đáng làm một con rối mặc cho ta chà đạp! Chân trời góc biển ta cũng sẽ đem ngươi bắt về đây, ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Trịnh Duẫn Hạo ta mà thôi! Trong mắt Duẫn Hạo lóe lên tia hung ác tàn bạo, khiến Chính Thù nhìn thấy mà tim đập chân run. Tại Trung, tốt nhất đệ nên bỏ đi thật xa khỏi chốn này, nghìn vạn lần không nên để Duẫn Hạo tìm được, bằng không, đệ nhất định vạn kiếp bất phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]