Chương trước
Chương sau
"Duẫn Hạo ca! Huynh thực sự dự định để Tại Trung ca ngày mai rời khỏi Minh trang sao? Huynh phải hiểu rõ hơn ai hết rằng, Tại Trung ca lần này bỏ đi, không biết lúc nào mới có thể quay lại. Huynh lẽ nào..."
.
"Tại Trung muốn đi, ta có thể ngăn cản sao? Chẳng lẽ đệ muốn ta giam Tại Trung lại?" - Duẫn Hạo lạnh lùng cắt ngang lời Xương Mân. (Ak! Thế mà lúc trước làm mà không nghĩ quá nửa giây, Quỷ súc công trở thành Trung khuyển công rồi bà con ơi :D)
.
Khi rời khỏi sương phòng của Tại Trung, Duẫn Hạo thất thểu quay về phòng của mình. Hắn muốn được ở một mình yên tĩnh, chẳng thể ngờ không lâu sau Xương Mân và Cơ Phạm đã tới phá tan thanh tĩnh.
.
"Chí ít, huynh cũng nên khuyên Tại Trung ca lưu lại, chứ không thể nhanh chóng để huynh ấy đi như thế này a!" - Xương Mân cau mày.
.
"Tại Trung là người chịu nghe lời kẻ khác khuyên bảo sao? Ta nghĩ đệ phải hiểu điều đó chứ! Tại Trung một khi đã quyết định làm gì, sẽ không có chuyện thay đổi chủ ý!" - Duẫn Hạo cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm trà.
.
"Duẫn Hạo ca! Huynh sao có thể bình tĩnh như vậy được a? Tại Trung ca muốn rời Minh trang đó!" - Xương Mân trong mắt mang theo lo lắng.
.
"Vậy ngươi muốn ta làm gì? Giống như năm năm trước xích Tại Trung lại sao? Xương Mân, chuyện giữa ta và Tại Trung, ngươi đừng nhúng tay vào nữa. Ta tự biết bản thân nên làm những gì? Ngươi đừng làm phiền ta nữa, cũng đừng đến quầy rầy Tại Trung nữa!" - Ánh mắt Duẫn Hạo trở nên lạnh giá.
.
Ngoài việc cố giữ bình tĩnh ra, ta có thể làm gì được? Ta đang nỗ lực kiềm chế bản thân, ta không thể làm ra chuyện khiến Tại Trung bị thương tổn thêm nữa. Năm đó gượng ép Tại Trung, là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, ta không muốn tái phạm thêm lần nào nữa!
.
"Đệ..."
.
Xương Mân vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Cơ Phạm ở một bên đang kéo tay áo cậu, khẽ lắc đầu.
.
"Duẫn Hạo ca, không làm phiền huynh nữa! Huynh yên tâm, bọn đệ tuyệt không đến làm phiền Tại Trung ca!" - Cơ Phạm sau khi nói xong thì cười tủm tỉm, lôi kéo Xương Mân ra khỏi phòng. Ta sẽ không làm phiền y, bất quá chỉ tìm y tâm sự một chút!
.
"Một người, hai người đều muốn như vậy! Ta phí nhiều nước bọt như vậy còn không phải là vì bọn họ sao? Lại còn nói ta phiền phức?!" - Ra khỏi cửa, Xương Mân không nhịn được gắt gỏng.
.
"Huynh trực tiếp khuyên can bọn họ như vậy, hai người đó đương nhiên sẽ chê huynh phiền a! Hơn nữa vấn đề then chốt là ở chỗ Tại Trung ca kìa, huynh nói với Duẫn Hạo ca nhiều nữa cũng vô ích thôi!" - Cơ Phạm nhàn nhạt cười cười.
.
"Ta không khuyên được Tại Trung ca! Từ trước đến nay ta chưa từng làm gì khiến huynh ấy khó xử!" - Xương Mân lắc đầu.
.
"Đúng a! Tâm can bảo bối của huynh mà! Ta có thể hiểu được!" - Nụ cười trên môi Cơ Phạm tuy càng trở nên sâu sắc khó hiểu, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén.
.
"Cơ Phạm!" - Xương Mân có chút bất đắc dĩ "Đệ đừng vô duyên vô cớ ghen như vậy có được không? Hiện tại, ta đối với Tại Trung ca chỉ còn là cảm tình huynh đệ mà thôi." - Xương Mân kéo Cơ Phạm lại, ôm vào lòng "Chẳng lẽ đệ vẫn chưa chịu tin tưởng ta sao?"
.
"Đệ đương nhiên tin huynh!" - Cơ Phạm mỉm cười ngọt ngào "Tại Trung ca cứ giao lại cho đệ đi? Đệ có thể đảm bảo bản thân nhất định có thể khiến huynh ấy lưu lại. Bất quá, cho dù huynh ấy vẫn đi, đệ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khiến Tại Trung ca không lâu sau lập tức quay trở lại. Huynh yên tâm đi!"
"Đệ đã có biện pháp sao?" - Xương Mân nhìn Cơ Phạm.
.
Cơ Phạm lắc đầu "Tối đệ sẽ đi tìm Tại Trung ca nói chuyện. Thành công hay không thành công tất cả đều phụ thuộc vào lần nói chuyện này. Bất quá tin tưởng đệ đi? Nếu như Tại Trung ca thực sự quan tâm Duẫn Hạo ca, nhất định huynh ấy sẽ dao động. Cho dù ngày mai rời khỏi Minh trang đi chăng nữa, Tại Trung ca vẫn có thể quay trở lại."
.
"Ta cũng chỉ hy vọng như vậy!" - Xương Mân thở dài một hơi.
.
"Huynh dường nhu không tin tưởng đệ a! Đừng xem thường đệ, tâm tình Tại Trung ca, Cơ Phạm này có thể lý giải. Bởi vậy, huynh ở một bên quan sát được rồi!" - Cơ Phạm cười cười.
.
Ta còn chờ huynh dẫn ta ngao du thiên hạ mà, sao có thể chịu mắc kẹt tại Minh trang này được chứ? Hơn nữa, cho dù ta tin tưởng huynh đến đâu, nhưng trong lòng chính là vẫn bất an không thể khống chế. Sao có thể hoàn toàn yên tâm cho được a?
.
Nhất định phải nỗ lực giải quyết chuyện giữa Duẫn Hạo ca và Kim Tại Trung, để hai người họ quay lại với nhau. Đến khi đó ta mới có thể hoàn toàn yên tâm rằng: Trầm Xương Mân, huynh vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.