"Dừng tay!" - Bên trong tiểu ốc cũ nát, Lý Tú Mãn nhàn nhạt ra lệnh.
,
Đại hán rốt cục ngừng tay, thối lui đứng sang một bên. Duẫn Hạo lúc này trước ngực đã giăng kín vết roi, tiên huyết không ngừng rỉ ra thấm ướt y phục. Vô lực gục đầu xuống, trên trán hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, đau đớn đến mức chỉ có thể hé môi phát ra tiếng thở dốc yếu ớt.
.
Tại Trung đứng gần đó chứng kiến bộ dạng chật vật kia của Duẫn Hạo, y chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức đến không thể hô hấp. Ngoài Lão Trang chủ quá cố ra, Duẫn Hạo chưa từng bị bất cứ ai khác đánh, cũng chưa từng chật vật đến mức độ đó. Tận mắt nhìn một Trịnh Duẫn Hạo như vậy, Tại Trung hầu như đã quên tất thảy oán hận mà y đã và đang dành cho hắn, chỉ còn lại yêu thương và không đành lòng.
.
"Trịnh Trang chủ, cảm giác thế nào?" - Lý Tú Mãn đi tới trước mặt Duẫn Hạo, một tay xoa lên miệng vết thương chồng chất trên ngực hắn, trên mặt lộ ra tiếu ý hèn hạ.
.
Duẫn Hạo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tú Mãn.
.
"Ngươi yên tâm đi! Ngay cả khi ta chiếm được Minh trang, ta cũng không giết ngươi. Ta sẽ chỉ phế đi võ công của ngươi, biến ngươi thành sủng vật của ta. Nhất định là ngươi không biết được, ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã có suy nghĩ muốn Trịnh Duẫn Hạo trở thành luyến đồng của riêng Lý Tú Mãn. Tuy rằng hiện tại ngươi đã trưởng thành, bất quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100613/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.