"Dừng tay!" - Bên trong tiểu ốc cũ nát, Lý Tú Mãn nhàn nhạt ra lệnh. , Đại hán rốt cục ngừng tay, thối lui đứng sang một bên. Duẫn Hạo lúc này trước ngực đã giăng kín vết roi, tiên huyết không ngừng rỉ ra thấm ướt y phục. Vô lực gục đầu xuống, trên trán hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, đau đớn đến mức chỉ có thể hé môi phát ra tiếng thở dốc yếu ớt. . Tại Trung đứng gần đó chứng kiến bộ dạng chật vật kia của Duẫn Hạo, y chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức đến không thể hô hấp. Ngoài Lão Trang chủ quá cố ra, Duẫn Hạo chưa từng bị bất cứ ai khác đánh, cũng chưa từng chật vật đến mức độ đó. Tận mắt nhìn một Trịnh Duẫn Hạo như vậy, Tại Trung hầu như đã quên tất thảy oán hận mà y đã và đang dành cho hắn, chỉ còn lại yêu thương và không đành lòng. . "Trịnh Trang chủ, cảm giác thế nào?" - Lý Tú Mãn đi tới trước mặt Duẫn Hạo, một tay xoa lên miệng vết thương chồng chất trên ngực hắn, trên mặt lộ ra tiếu ý hèn hạ. . Duẫn Hạo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tú Mãn. . "Ngươi yên tâm đi! Ngay cả khi ta chiếm được Minh trang, ta cũng không giết ngươi. Ta sẽ chỉ phế đi võ công của ngươi, biến ngươi thành sủng vật của ta. Nhất định là ngươi không biết được, ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã có suy nghĩ muốn Trịnh Duẫn Hạo trở thành luyến đồng của riêng Lý Tú Mãn. Tuy rằng hiện tại ngươi đã trưởng thành, bất quá càng hấp dẫn câu nhân hơn a!" - Bàn tay Lý Tú Mãn chậm rãi ve vuốt lồng ngực Duẫn Hạo, và đang có xu hướng di chuyển xuống dưới hạ thân. (Ak ak!!! Lão biến thái 凸( ▼皿▼)) . Tại Trung nghe Lý Tú Mãn nói xong, trong mắt nhất thời lộ ra sát khí. Có nằm mơ trăm triệu lần, y cũng không nghĩ tới Lý Tú Mãn cư nhiên có loại tâm tư kia đối với Duẫn Hạo. (Hức! Ngắm lại pic thời Hug của Hạo ca!!! Ai cũng sẽ thèm nhỏ dãi thôi) . "Lý-Tú-Mãn! Ngươi có tin ngay bây giờ ta sẽ dùng nội lực giật đứt giây trói, rồi lập tức lấy mạng ch* của ngươi hay không!?" - Trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy sát ý. . "Đúng là ngươi có thể, bất quá..." - Lý Tú Mãn ghé sát vào tai Duẫn Hạo "Ngươi cũng không muốn nghĩ đến thảm cảnh của Kim Tại Trung đâu nhỉ?" - Lý Tú Mãn gằn giọng nói. . "Ngươi thực đê tiện!" - Duẫn Hạo nổi giận mắng. . "Ngươi từng gặp kẻ tiểu nhân nào không đê tiện chưa?" - Lý Tú Mãn âm hiểm cười một tiếng, thò tay muốn chạm vào quần Duẫn Hạo "Nói như vậy cũng có nghĩ là ngươi chưa từng hưởng qua tư vị bị người khác thượng rồi? Ta sẽ khiến ngươi sảng a!" (OMG!!! Mình muốn có mặt ở đó quá đi??? Tại ca... Anh nỡ lòng để thằng khác nó đè chồng mình sao, đẹp trai chưa chắc được, đó là một lão già a T^T) . Lý Tú Mãn vừa định kéo quần Duẫn Hạo xuống, sau gáy bỗng nhiên truyền đến cảm giác băng lãnh đến cực điểm, như mũi khoan xuyên thẳng vào xương cốt. Sau đó lão nghe được tiếng kinh hô của thuộc hạ. . "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người hắn ngay lập tức! Bằng không ta không dám chắc tay ta sẽ giữ nguyên vị trí đâu!" - Trong thanh âm Tại Trung lộ ra sát ý, còn chủy thủ trên tay y chính là đang kề sát cổ Lý Tú Mãn. . Ta vốn tưởng bản thân có thể kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa mới ra tay, nhưng thực sự ta không thể nhịn thêm được nữa. Sao ta có thể đứng yên một chỗ trơ mắt, thờ ơ nhìn Duẫn Hạo bị kẻ khác vũ nhục được! Duẫn Hạo kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được chuyện bị kẻ khác xâm phạm. Không! Không cần lý do đó, Kim Tại Trung ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào động vào Duẫn Hạo! (Khoa học đã chứng minh, những người thuộc cung Thủy Bình đều có tính sở hữu cao ngất ngưởng ^^) . "Kim... Kim Tại Trung, ngươi..." . "Rất ngoài ý muốn đúng không? Có nằm mơ cũng không ngờ ngươi sẽ bị một người mất hết võ công uy hiếp đúng không? Đó là bởi ngươi và thuộc hạ của ngươi đã không có phòng bị đối với ta. Vả lại, ngươi thực sự nghĩ ta nguyện ý hợp tác với ngươi sao?" - Tại Trung cười nhạt "Cho dù võ công của ta có mất hết đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không phải là kẻ vô dụng đâu!" - Tại Trung nói xong nhanh tay quấn vạt áo của Duẫn Hạo lên hông, từ trong cánh tay áo ngay lập tức phóng ra hai thanh phi đao, cắt đứt dây thừng đang tró i buộc hắn. . Trong năm năm lưu lại Yên Vũ các, bất kể là lúc nào, chỉ cần rảnh rỗi, Tại Trung đều khổ luyện phi đao, bởi vì y không muốn làm một kẻ vô dụng. (Tiểu Lý phi đao ^^) . Tại Trung dù sao cũng không có nội lực, để phi đao đúng vị trí và không làm tổn thương Duẫn Hạo nên toàn bộ sức lực y đều tập trung vào cánh tay còn lại. Lý Tú Mãn phát hiện ra điều đó, đúng lúc thấy Tại Trung phi đao, lão lập tức nhân cơ hội ngàn vàng kia, tấn công vào cánh tay đang cầm chủy thủ của y, một chưởng đánh bay Tại Trung ra xa. . "Tại-Trung!" . Duẫn Hạo vừa thoát được dây trói, vội vàng lao ra vững vàng đỡ được Tại Trung. . "Tại Trung, đệ sao rồi?" - Duẫn Hạo khẩn trương hỏi Tại Trung đang nằm trong lòng. . Tại Trung cau mày, môi vừa hé ra liền nôn ra tiên huyết. . "Ta không sao... Kiếm..." - Tại Trung rút Nhuyễn kiếm từ trong vạt áo Duẫn Hạo đang quấn trên thắt lưng của y ra đưa cho hắn. . Duẫn Hạo tiếp nhận Nhuyễn kiếm, một tay ôm Tại Trung, chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn ngập sát khí. . "Trịnh Duẫn Hạo! Tốt nhất là ngươi đừng phản kháng, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát được khỏi đây sao?" - Lý Tú Mãn vẻ mặt hung ác nhìn hai người "Ta đã phân phó hơn trăm thuộc hạ mai phục xung quang nơi này rồi. Chỉ dựa vào sức của một mình ngươi lại còn mang theo một kẻ vô dụng như thế kia, ngươi vẫn nghĩ rằng mình có thể phá vỡ vòng, thoát ra ngoài sao? Tốt nhất là hãy ngoan ngoãn mà nghe lời ta đi, ta còn có thể thả cho Kim Tại Trung đi. Bằng không, chỉ một lúc nữa thôi, khi các ngươi lọt vào tay ta, ta sẽ cho toàn bộ thuộc hạ luân phiên cường bạo hắn!" . "Ngươi dám!" - Đáy mắt Duẫn Hạo bắn ra hàn quang, cánh tay đang ôm Tại Trung càng thêm siết chặt "Tốt nhất là ngươi nên để chúng ta đi. Bằng không ta sẽ khiến ngươi và lũ người kia chết mà không có chỗ chôn!" . "Hắc hắc~~" - Lý Tú Mãn âm trầm cười hai tiếng "Chúng ta đây là muốn thử xem, xem ai mới là kẻ chết trước!" - Lão vừa dứt lời, vỗ hai tay, bên ngoài lập tức xông ra rất nhiều kẻ mặc hắc y, chúng nhanh chóng vây kín tiểu ốc. "Trịnh Duẫn Hạo... Ngươi đừng để ý đến ta... Nếu mang theo ta, ngươi chạy không thoát đâu..." - Tại Trung đang bị nội thương, thanh âm thập phần suy yếu. . "Đệ nói bậy bạ gì vậy! Cho dù mất cái mạng này, ta nhất định muốn đưa đệ thoát khỏi đây. Ngoan, đừng nói thêm lời ngốc nghếch nào nữa, đệ sẽ làm ta phân tâm đó!" - Duẫn Hạo nói xong cổ tay khẽ run lên, Nhuyễn kiếm đâm thẳng về phía Lý Tú Mãn. . Lý Tú Mãn kinh hãi vội vàng thối lui về phía sau, kéo mấy tên thuộc hạ đứng trong tiểu ốc đứng trước mặt lão để họ gắng sức hóa giải đòn tấn công của Duẫn Hạo. Lý Tú Mãn nhân cơ hội đó chạy ra bên ngoài. Đám thuộc hạ đứng ngoài tiểu ốc lúc đó mới hung hăng tiến vào, nhanh chóng bao vây xung quanh Duẫn Hạo và Tại Trung. . Nhìn địch nhân ở khắp bốn phía, Duẫn Hạo âm thầm hít sâu một hơi. Kỳ thực Lý Tú Mãn nói không sai, với sức lực của một mình ta lại còn ôm theo Tại Trung, muốn lao ra ngoài quả thực nói dễ hơn làm. Huống chi trận đòn vừa này của lão đã khiến ta tổn hao không ít sức lực, vết thương từng giây từng khắc không ngừng đau đớn. Không!!! Vì Tại Trung, cho dù không có khả năng, Trịnh Duẫn Hạo này cũng phải làm cho bằng được! . Tại Trung mệt mỏi dựa vào lồng ngực Duẫn Hạo, y dễ dàng cảm nhận được hắn đang có bao nhiêu khẩn trương. Nếu là bình thường, Duẫn Hạo dù có phải lấy một địch một trăm cũng không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt ở đây chính là Duẫn Hạo đang bị thương không nhẹ, hắn còn muốn chiếu cố y nữa, căn bản vô pháp phát huy chiêu thức đến tận cùng. . "Ngươi..." . "Đừng nói gì! Ta không thể để đệ lại đây! Tin tưởng ta, chúng ta sẽ không có việc gì đâu! Ngoan~~" . Duẫn Hạo nói xong liền nhìn tình huống xung quanh một chút. Người mai phục ở cửa ra là nhiều nhất, khả năng phá vòng vây để thoát ra ở chỗ đó là không lớn. Đúng! Chỉ còn một cách thôi, phải phá cửa sổ để thoát ra... . Xác định rõ ràng mục tiêu, ánh mắt Duẫn Hạo liền trầm xuống, giơ kiếm hướng về phía cửa sổ, bất đầu tấn công. Nhuyễn kiếm ở trong tay hắn mềm dẻo xuất thần như linh xà, trong nháy mắt đã đả thương mấy người. Nhưng kiếm pháp của Duẫn Hạo tuy tinh diệu, nhưng không thể đối đầu với quá nhiều người, hơn nữa hắn còn muốn chiếu cố Tại Trung trong lòng thật chu toàn, thành ra người còn chưa kịp xông qua cửa sổ, trên người đã có hơn bốn năm vết thương. . Tại Trung ở trong lòng Duẫn Hạo cũng cảm thấy tình hình quá mức cấp bách, muốn mở miệng nói Duẫn Hạo không cần lo cho y, nhưng lại sợ người kia bị phân tâm. Nhưng để tình cảnh này tiếp diễn, ta sợ cả hai người đều không chạy thoát được. Với tình trạng hiện tại của Duẫn Hạo, mang theo ta thoát khỏi đây thực sự là quá gượng ép rồi! . Hơi ngẩng đầu nhìn thần sắc Duẫn Hạo, Tại Trung nhịn không được nhíu mày. Ta thực sự không hiểu, rõ ràng Duẫn Hạo chưa từng quan tâm đến ta, nhưng vì nguyên nhân gì lại liều mạng vì ta như vậy. Ta là Kim Tại Trung, không phải là Kim Hi Triệt, cũng đâu phải là người mà hắn để tâm chứ! . Trong lúc Tại Trung còn đang xuất thần, Duẫn Hạo đã xông tới bên cửa sổ. Xoay người chém ra một kiếm bức lui địch nhân ở phía sau, rồi mới nhún người phá cửa sổ, ôm Tại Trung thoát khỏi tiểu ốc, nhưng rất nhanh đã có hắc y nhân vây xung quanh hai người. . "Buông ta ra đi! Chúng ta phân công nhau chạy!" - Tại Trung mở miệng nói. . "Đừng nói những lời như vậy nữa! Ta đã nói rồi, ta không có khả năng bỏ lại đệ đâu!" - Trong mắt Duẫn Hạo mơ hồ lộ ra tức giận, vừa nói vừa ôm Tại Trung cố sức chạy. . "Ngươi nếu mang theo ta, căn bản chạy không thoát! Cần gì phải gượng ép như vậy? Ngươi không cần nghĩ ngươi thiếu nợ ta chuyện gì. Vì một người ngươi không hề quan tâm mà mất mạng, điều đó thật không đáng!" - Tại Trung nhàn nhạt nói. . "Kim Tại Trung! Đệ muốn làm ta tức chết có đúng hay không?!" - Duẫn Hạo cúi đầu nhìn Tại Trung một chút, nhưng cước bộ không hề dừng lại "Sao lại nói là người ta không quan tâm đến?! Lẽ nào ta chưa từng nói với đệ rằng, đệ mới là người ta yêu sao?!" - Duẫn Hạo cấp bách đến nộ khí công tâm, nói xong liền ho ra một búng máu, thân thể quỳ rạp trên mặt đất. "Duẫn Hạo!" - Tại Trung thấy thế càng thêm lo lắng nhìn Duẫn Hạo. . "Có thể được nghe đệ gọi tên ta, cảm giác đó thật tuyệt!" - Duẫn Hạo nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt Tại Trung, khóe môi lộ ra tia cười. . Vì nhất thời dừng lại như vậy, thuộc hạ của Lý Tú Mãn đã đuổi kịp, bọn chúng chỉ cần giây lát là có thể vượt qua rồi bao vây hai người. Duẫn Hạo quay đầu nhìn đám địch nhân chỉ chốc lát nữa sẽ gần ngay trước mắt, sau đó quay đầu lại nhìn Tại Trung thật sâu. (Hạo ca định làm gì???) . "Ta biết đệ không muốn tin tưởng ta thêm lần nào nữa, nhưng lời này ta vẫn muốn nói. Tại Trung a, ta thực sự rất quan tâm đến đệ, chỉ đặc biệt quan tâm đến mình đệ thôi!" - Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, trong mắt tràn đầy không muốn. . "Nghe ta, đệ đi trước đi! Ta sẽ ngăn bọn họ lại. Sau đó, đừng tiếp tục tùy hứng nữa, chiếu cố bản thân mình thật tốt!" - Duẫn Hạo nói xong buông Tại Trung ra, chậm rãi đứng lên. Đi về phía trước hai bước, trong mắt tràn đầy khí phách. . Hiện tại ta đã không còn sức lực để tiếp tục mang theo Tại Trung chạy trốn nữa? Ta chỉ có thể dùng nhất chiêu cuối cùng này thôi! . Nhìn địch nhân càng lúc càng đuổi đến gần, gương mặt Duẫn Hạo mang theo tuyệt quyết, âm thầm dồn toàn bộ nội lực vào cánh tay phải đang cầm Nhuyễn kiếm. Đây chính là tuyệt học của Minh trang, một chiêu của U Minh Kiếm pháp có thể phát huy tối đa kiếm khí một cách cường liệt nhất, nhưng chỉ có thể thi triển trong nháy mắt. . Một chiêu này có thể địch lại cả trăm người, nhưng người thực hiện cũng phải trả một cái giá cực đắt. Đó là gân mạch toàn thân lập tức đứt đoạn, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì mất mạng. Tuy đã biết trước được hậu quả, nhưng lúc này đây ta đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Vì Tại Trung, ta có chết cũng cam lòng! . Tại Trung! Ta xin lỗi, là ta vô năng, đã không thể bảo hộ đệ đến tận cùng! . Tại Trung khi nghe Duẫn Hạo nói xong đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, ngữ khí của Duẫn Hạo cùng thần thái kia cứ như là đang tuyệt biệt với y. Hiện tại vừa nhìn thấy động tác của Duẫn Hạo, Tại Trung ngay tức khắc minh bạch hắn đang muốn làm cái gì. Hắn cư nhiên muốn sử dụng một chiêu tuyệt đối không được dùng kia! . Đối phương dần dần tới gần, bàn tay Duẫn Hạo nắm chặt Nhuyễn kiếm, vận công chờ thời cơ thích hợp. Ta phải khiến một chiêu này phát huy đến tận cùng, tận lực tiêu diệt toàn bộ địch nhân ở đây chỉ bằng một chiêu, như thế Tại Trung mới có thể thuận lợi chạy thoát! (Oa!!! Hạo ca!!! Anh thực sự muốn làm chuyện đó sao??? =.=|||) . Chậm rãi nâng kiếm lên, ngay khi Duẫn Hạo muốn chém ra một kiếm thì bỗng nhiên phía sau lưng bị một người ôm chặt lấy. . "Không được! Duẫn Hạo! Không được sử dụng chiêu đó! Ta không cho ngươi sử dụng chiêu đó!" - Tại Trung ôm chầm lấy thắt lưng Duẫn Hạo, đem mặt vùi sâu vào lưng hắn. . Duẫn Hạo vốn thân trên xích lõa, lúc này cảm thấy sau lưng một trận ấm nóng cùng ẩm ướt. Bất đắc dĩ thở dài, xoay người lại giữ hai vai Tại Trung. Nhìn lệ ngân giàn giụa trên gương mặt y, Duẫn Hạo nhíu mày. . "Tại Trung! Rốt cuộc đệ muốn ta phải làm sao với đệ đây?" - Duẫn Hạo vừa nói vừa dịu dàng lau đi lệ ngân trên mặt y. . Ngay lúc này, thuộc hạ Lý Tú Mãn đã nhanh chóng bao vây xung quanh hai người, Duẫn Hạo một lần nữa ôm chặt Tại Trung vào trong lòng, lạnh lùng nhìn bọn người đang giương giương mắt hổ với họ. Bởi Tại Trung đã ngăn cản, Duẫn Hạo vô pháp sử dụng tuyệt chiêu đó, chỉ có thể lần thứ hai tận lực tàn sát đám người bủa vây xung quanh. Nhưng hiện tại thể lực của hắn chỉ còn hơn phân nửa, không lâu nữa sẽ gần tới cực hạn. . Ta sợ! Ta thực sự rất sợ! Ta không sợ chết, nhưng một khi ta ngã xuống, sẽ không còn ai bảo hộ Tại Trung nữa! . "Duẫn Hạo, ngươi là Thiên hạ Đệ nhất! Ta tin tưởng ngươi không cần sử dụng một chiêu đó cũng có thể thoát ra. Ngay cả khi không thoát ra được, cũng không sao đâu. Ta không trách ngươi!" - Tại Trung ngẩng đầu, trong mắt lóe lệ quang. . Ta thật không nghĩ tới Duẫn Hạo vì ta cư nhiên muốn sử dụng cấm chiêu kia. Nếu Duẫn Hạo thực sự thi triểu chiêu thức đó, lúc này nói không chừng hai ta đã là thiên nhân vĩnh cách. Ta không muốn điều đó, tuyệt đối không muốn như vậy! . "Nhưng ta thực sự oán trách chính mình!" - Duẫn Hạo nói xong, trong mắt sát khí đột nhiên trở nên dày đặc, cổ tay bắt đầu lay động, Nhuyễn kiếm tiếp tục đâm ra. . Ta có thể xảy ra chuyện, nhưng Tại Trung thì tuyệt đối không được! Ta là Thiên hạ Đệ nhất, bởi vì chỉ có trở thành Thiên hạ Đệ nhất, ta mới có thể bảo hộ Tại Trung, không để đệ bị bất cứ kẻ nào khi dễ! (Sau trăm chương, rốt cuộc Mai tỷ cũng chịu cho Hạo ca bày tỏ lòng mình một chút =.=|||) ... "Duẫn Hạo! Đã trễ thế này rồi, ngươi vẫn còn luyện công sao? Khó trách ta và Tại Trung cố gắng thế nào vẫn thua kém ngươi!" . "Hi Triệt ca, ta muốn trở thành Thiên hạ Đệ nhất. Bởi vậy đương nhiên phải nỗ lực hết mình a!" . "Tiểu tử, tưởng ngươi cố gắng nhiều như thế vì điều gì! Trở thành Thiên hạ Đệ nhất ư? Khiến Minh trang được vẻ vang sao?" . "Không phải vậy! Ta một khi đã trở thành Thiên hạ Đệ nhất, như thế sẽ không còn ai dám khi dễ Tại Trung nữa, ta có thể bảo hộ đệ ấy!" . "Chỉ biết đến Tại Trung! Sao ngươi không muốn bảo hộ ta?" . "Huynh cường hãn như vậy rồi, đâu cần ai bảo hộ nữa?" ... Võ công mà ta có từ trước đến giờ không phải vì để tiếp quản Minh trang mà luyện, chỉ là vì Tại Trung, để bảo hộ Tại Trung mà thôi! Bởi vậy, bất cứ ai dám làm thương tổn đến người trong lòng ta, kẻ đó chỉ có đường chết! . Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập tơ máu, nhãn tình đã trở nên đỏ ngầu. Trên người hắn chỗ nào cũng có vết đao chém rớm máu, nhưng hắn tựa hồ không cảm thấy đau, động tác không có chút dấu hiệu là sẽ giảm bớt. Mỗi một lần vung kiếm lên, trước mắt lại có một số kẻ gục xuống. Tiên huyết không ngừng từ thân thể đối phương tuôn ra, mau chóng nhuộm đỏ bạch y của Tại Trung, đẹp đến yêu diễm. . Thuộc hạ của Lý Tú Mãn có cảm giác Duẫn Hạo giống như đã phát điên, không khỏi cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng. Chân tay bọn chúng bắt đầu có chút luống cuống, Duẫn Hạo nhân cơ hội đó mở một đường máu, thoát khỏi vòng vây. Sau đó vội vàng sử dụng khinh công ôm Tại Trung một mạch chạy đi, đám thuộc hạ của Lý Tú Mãn không kịp trở tay, chẳng mấy chốc đã bị bỏ xa lại phía sau. . Chạy liên tục không ngừng nghỉ, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đám thuộc hạ của Lý Tú Mãn đuổi theo phía sau nữa, Duẫn Hạo rốt cuộc không thể duy trì thêm được nữa, dừng lại. Sau khi buông Tại Trung ra, liền trực tiếp ngã trên mặt đất, liên tục nôn ra tiên huyết. . "Duẫn Hạo, ngươi làm sao vậy?" - Tại Trung quỳ trên mặt đất, ôm Duẫn Hạo vào lòng, trên mặt tràn đầy kinh hoàng. Lúc này y mới nhìn rõ trên thân thể Duẫn Hạo ngoại trừ vết roi chằng chịt trước ngực ra không chỗ nào là không có vết thương. Nhìn sơ qua cũng thấy có hơn hai mươi mấy nói vết đao bất kể nông sâu, trông thấy mà giật mình. . "Tại Trung... Đi nhanh đi... Bọn chúng không chừng vẫn còn đuổi theo..." - Duẫn Hạo suy yếu nói. . "Đi, chúng ta cùng nhau đi!" - Tại Trung vừa nói vừa muốn đỡ Duẫn Hạo đứng lên, nhưng lại không có chút sức lực nào. . "Ta... Ta đi không được... Không sao đâu... Đệ cứ đi trước... Ta nghỉ một lát... Một lúc nữa ta sẽ đuổi theo đệ..." "Ngươi gạt người!" - Lệ ngân lại từ trong mắt tuôn ra, Tại Trung không khống chế được bắt đầu khóc. . "Sao lại khóc a!" - Duẫn Hạo vô lực cười cười "Ta hình như... luôn luôn khiến đệ khóc..." - Ánh mắt Duẫn Hạo có chút ảm đạm. . "Là ta sai! Ta cai nghe lời ngươi nói mới đúng. Ngươi... ngươi không nên có chuyện gì!" - Cho dù ta có giận ngươi, oán ngươi, hận ngươi, nhưng chưa từng nghĩ tới ta lại góp một tay hại ngươi thành nông nỗi này. Ta cứ nghĩ lần này với lần bị bắt trước kia giống nhau. Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ không để tâm đến ta, sẽ không chịu sự uy hiếp của Lý Tú Mãn. Nhưng kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta. Rốt cuộc là vì lý do gì? . "Đệ đang lo lắng cho ta sao?" - Duẫn Hạo cật lực vươn tay vuốt ve gương mặt Tại Trung "Ta có chết... cũng đáng mà..." - Cánh tay vô lực tuột sống, Duẫn Hạo nghiêng đầu về một bên, ngất đi. . "Duẫn Hạo! Duẫn Hạo! Tỉnh... tỉnh lại! Ngươi đừng làm ta sợ! Đừng dọa ta!" - Tại Trung vỗ vỗ mặt Duẫn Hạo, muốn đánh thức hắn, nhưng Duẫn Hạo một chút phản ứng cũng không có. . Tại Trung nhất thời luống cuống, không ngừng gọi tên Duẫn Hạo, ôm thân thể mềm rũ trong tay bất lực gào khóc. . Trịnh Duẫn Hạo! Ta hận ngươi, bởi vì ta từ nhỏ đã yêu ngươi, nhưng ngươi lại không biết! . Trịnh Duẫn Hạo! Ta hận ngươi, bởi vì trong lòng ngươi lúc nào cũng tràn đầy hình bóng Hi Triệt ca, nhưng lại không có lấy một khe hở dành cho ta! . Trịnh Duẫn Hạo! Ta hận ngươi, bởi vì ngươi ta đã nỗ lực nhiều đến bản thân cũng không thể tưởng tượng được, nhưng không thể có được hồi báo của ngươi! . Trịnh Duẫn Hạo! Ta sợ ngươi, bởi vì cho đến tận cùng, ngươi cư nhiên cam tâm để ta một mình sống trên đời này! . "Tại Trung ca!" . Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Tại Trung ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh tuấn tú đã lâu không gặp, lập tức cảm thấy hi vọng ngập tràn tâm trí. . "Xương Mân!" - Tại Trung khàn giọng gọi to. . "Tại Trung ca! Đệ cuối cùng cùng tìm được hai người!" - Xương Mân vội chạy tới bên cạnh Tại Trung. Phía sau cậu chính là Cơ Phạm và sát thủ của Minh trang. Bọn họ tấn công chiếm được Đoạn Nhai sơn trang xong, lập tức tìm bắt và tra khảo hạ nhân trong trang, mất nửa ngày mới tra ra được tung tích của hai người. . "Xương Mân, mau xem Duẫn Hạo thế nào! Hắn..." - Tại Trung vô cùng lo lắng, nghẹn ngào nói không ra lời. . Xương Mân quỳ một chân xuống, cúi nhìn Duẫn Hạo nằm trong lòng Tại Trung một chút, không khỏi nhăn mày lại. Cấp tốc điểm một số đại huyệt trên người Duẫn Hạo, sau đó truyền một chút chân khí giúp hắn bảo vệ tâm mạch. . "Duẫn Hạo ca bị thương không nhẹ đâu! Huynh trước tiên cùng Duẫn Hạo ca quay về Minh trang đi đã. Vết thương của huynh ấy ngay lập tức phải được chăm sóc, không thể chần chừ thêm nữa!" - Xương Mân nói với Tại Trung. . "Ta biết rồi!" - Tại trung gật đầu "Còn Lý Tú Mãn..." . "Về phần Lý Tú Mãn, đệ sẽ xử lý, huynh không cần lo lắng!" - Xương Mân nắm vai Tại Trung, sau đó quay đầu lại nhìn Cơ Phạm "Cơ phạm, đệ bây giờ lập tức đưa Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca về Minh trang đi!" - Xương Mân nói xong liền cùng Tại Trung đỡ Duẫn Hạo lên. . "Đệ sẽ hảo hảo đưa hai người họ quay về. Huynh cũng phải sớm quay về đấy!" - Cơ Phạm nhìn Xương Mân. . Xương Mân khẽ gật đầu, dẫn theo người đi về phía rừng. . "Xương-Mân!" - Tại Trung đột nhiên gọi Xương Mân lại. . Xương Mân ngừng cước bộ, không giải thích được quay đầu lại nhìn Tại Trung. . "Một người cũng không được lưu lại!" - Đáy mắt Tại Trung tự lúc nào đã có một tầng hàn băng ngưng kết lại. (Kiểu "Dám động đến chồng yêu của ông. Ông cho chúng mày hóa kiếp hết" đây mà^^) . Xương Mân đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật gật đầu "Tại Trung ca, huynh yên tâm đi! Đệ sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!" - Xương Mân nói xong, xoay người dẫn sát thủ ly khai. . Không đợi Xương Mân khuất bóng, Cơ Phạm liền huýt sáo một tiếng, hai con ngựa từ phía xa chạy tới. Cơ Phạm cùng Tại Trung đỡ Duẫn Hạo đến chỗ một còn, để hai người họ ngồi an ổn, rồi chính cậu mới nhảy lên con còn lại. . "Tại Trung ca, huynh đi cùng Duẫn Hạo ca sẽ khôn g có vấn đề gì chứ?" - Cơ Phạm có chút lo lắng hỏi. Dù sao Tại Trung đã không còn võ công, thân thể cũng không được tốt lắm. Nếu như không cẩn thận lỡ tay làm Duẫn Hạo ngã khỏi ngựa thì nguy. (Ak!!! Ngã thêm quả đó thì toi chứ còn j =.=|||) . Nhìn thiếu niên lần đầu tiên gặp mặt đứng đằng trước mình một chút, Tại Trung nắm chặt dây cương trong tay, ôm chặt Duẫn Hạo đang hôn mê vào trong lòng, như muốn hai thân thể hòa làm một. . "Không thành vấn đề, ta có thể làm được!" - Tại Trung cúi xuống nhìn Duẫn Hạo trong giây lát, chỉ tiếc y không thể thấy được ánh mắt mình hiện tại có bao nhiêu yêu thương không nỡ cùng say đắm. . "Chúng ta mau đi thôi! Phải nhanh chóng quay về Minh trang, bằng không Duẫn Hạo ca sẽ không thể cầm cự thêm được!" - Cơ Phạm nói xong giật dây cương, phóng ngựa phi về phía trước. . Tại Trung thấy thế lập tức giục ngựa phi nước đại, một tay cầm chắc dây cương, một tay ôm chặt Duẫn Hạo vào trong lòng. . Duẫn Hạo! Ngươi nhất định phải cầm cự. Ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta cả đời, sao có thể nuốt lời mà ra đi trước ta!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]