Chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đang say giấc kia, Hữu Thiên cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. . So với ba ngày trước, thần sắc Tại Trung giờ đây còn muốn tái nhợt hơn, hầu như không có lấy một tia huyết sắc. Nhìn bộ dạng đó của Tại Trung, Hữu Thiên nhịn không được nhớ lại quãng thời gian hai năm trước, hoàn cảnh khi lần đầu tiên gặp gỡ, khi đó Tại Trung cũng gầy yếu mong manh như thế này, khiến người khác đau lòng, chỉ muốn yêu thương, che chở cho y. . "Ai..." Than nhẹ một tiếng, viền mắt Hữu Thiên càng lúc càng đỏ. . Tại Trung đang say ngủ, nhưng tiếng thở dài đó đã khiến y giật mình, tỉnh giấc, đôi mắt khẽ nhấp nháy rồi mở ra hoàn toàn. . "Hữu... Thiên?" Tại Trung có chút không thể tin được vào hai mắt của mình. Mấy ngày nay, chỉ cần bất cứ lúc nào y tỉnh lại, bóng hình đầu tiên lọt vào tầm mắt luôn là khuôn mặt Duẫn Hạo, nếu không thì cũng là Chính Thù ca hoặc Tuấn Tú. Tại Trung có thể chắc chắn một điều, Duẫn Hạo nhất định sẽ không cho Hữu Thiên đến gặp y. Bởi vì luôn tâm niệm như vậy, không nói cũng biết Tại Trung đã vô cùng bất ngờ khi thấy Hữu Thiên đang ở ngay trước mắt. . "Là ta." Hữu Thiên ôn nhu cười cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt Tại Trung. . "Duẫn Hạo sao có thể..." . "Là do ngươi đã bức hắn muốn phát điên luôn rồi, Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên không thể làm gì khác hơn là đến van cầu ta." Khóe miệng Hữu Thiên cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười, tay cầm chén dược đưa lên "Đây, ngươi mau uống đi." . Tại Trung hơi cau mày ngờ vực "Ngươi từ lúc nào đã trở thành thuyết khách của Duẫn Hạo vậy?" . "Ta không có khả năng làm thuyết khách cho Trịnh Duẫn Hạo a." Hữu Thiên lắc đầu "Ta chỉ không muốn ngươi tự làm tổn thương chính bản thân mình. Nếu ngươi cứ cố chấp như vậy, sẽ có chuyện xảy ra mất." . "Ta không quan tâm." Tại Trung thản nhiên nói. . "Nhưng ta quan tâm." Hữu Thiên nhìn thẳng vào Tại Trung "Tin tưởng ta, ta sẽ đưa ngươi đi khỏi đây. Bởi thế, uống dược đi." . "Hữu Thiên, không phải là ta không tin ngươi, chỉ là... chỉ là Trịnh Duẫn Hạo sẽ không bao giờ đáp ứng." Ánh mắt Tại Trung lộ vẻ bất đắc dĩ. . "Với bộ dạng này của ngươi, hắn sẽ đáp ứng sao?!" Hữu Thiên chậm rãi hỏi một câu. . Tại Trung trầm mặc không nói. . "Ta hiểu rồi." Khóe miệng Hữu Thiên tuy cong lên nhưng lại vô lực, lộ ra một nụ cười thực buồn bã "Tận trong đáy lòng mình, ngươi vẫn luôn tin tưởng Trịnh Duẫn Hạo thực sự sẽ không làm ngươi bị tổn thương. Cho nên, chỉ cần tính mệnh của ngươi gặp nguy hiểm, ngươi vững tin rằng hắn sẽ đồng ý để ngươi đi, có đúng không? Ngươi tin hắn, còn hơn tin tưởng vào ta." . "Không, không phải... Hữu Thiên!" Tại Trung nghe Hữu Thiên nói xong, ngực không khỏi có chút sốt ruột "Ta... Ta... Khụ... Khụ..." Nhất thời khẩn trương, Tại Trung khó nhịn mà bắt đầu ho khan, khóe miệng mơ hồ tràn ra tơ máu. . "Tại Trung! Đừng nóng vội! Là ta bất hảo, ta không nên nói như vậy." Hữu Thiên nhìn thấy Tại Trung ho ra máu, vô cùng hoảng sợ. Buông chén dược, vội vàng nâng y dậy, vận chân khí truyền vào lưng Tại Trung, giúp y điều hòa khí huyết. . "Hữu Thiên... Ta... Không phải ta không tin tưởng ngươi... Ta chỉ là sợ ngươi với hắn..." . "Ngươi đừng nên nói gì lúc này! Ta biết, ta biết ngươi sợ ta kiên quyết đưa ngươi đi, sẽ dẫn đến việc xảy ra xung đột với Trịnh Duẫn Hạo. Ngươi sợ hắn khiến ta bị thương, cũng như sợ ta thương tổn đến hắn, có đúng không?" Hữu Thiên vừa nói, vừa vòng tay ôm Tại Trung vào trong lòng "Sao ngươi chưa từng suy nghĩ cho bản thân mình chứ?" . Tại Trung ở trong lòng Hữu Thiên, sau một hồi rốt cuộc đã bình tĩnh được một chút, ngẩng đầu nhìn gã. . "Ta... Ta có nghĩ." Tại Trung cười cười "Chỉ đáng tiếc, ta dù nghĩ, cũng không bao giờ thực hiện được." . "Tại Trung a." Ánh mắt Hữu Thiên nhìn Tại Trung tràn đầy yêu thương "Nếu như... Nếu như ngươi còn yêu Trịnh Duẫn Hạo, thì hãy tha thứ, đừng cùng hắn dây dưa như thế này nữa. Ta nghĩ sau này, Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chỉ muốn ngươi được hạnh phúc ." Lúc nói ra những lời này, tuy vô cùng lưu loát, nhưng thực ra tâm can Hữu Thiên như đang bị xé ra, đau lòng muốn chết. Nhưng gã không hề hối hận khi đã nói như vậy, bởi đối với Phác Hữu Thiên, hạnh phúc của Kim Tại Trung mới là điều quan trọng nhất, không gì có thể sánh bằng. (Sau này Ran sẽ khiến anh phải nói, tình yêu của Kim Tuấn Tú chẳng khác gì không khí để thở, thiếu Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên chẳng thể tồn tại...>'''<) . "Hữu Thiên, ta... ta không biết phải làm sao để có thể tha thứ cho hắn nữa." Tại Trung vùi mặt vào trong lòng Hữu Thiên, lệ ngân lại bắt đầu tuôn ra "Ta hận hắn! Ta hận hắn!" . "Ta biết, ta biết." Nhẹ nhàng vỗ về vai Tại Trung, Hữu Thiên chỉ biết dùng cách này để an ủi y. . "Hữu Thiên, ta muốn đi, ta muốn quay về Yên Vũ các." Ở sâu trong lòng Hữu Thiên, Tại Trung nức nở. . "Ta biết, ta biết, ta sẽ nghĩ cách để đưa ngươi đi." Ta thực sự muốn đệ chấp nhận biện pháp kia... nhưng. Hữu Thiên từ tận đáy lòng, thầm than. . Kỳ thực, trong thời điểm này nếu ta cùng Trịnh Duẫn Hạo giao tranh, phần thắng nhất định nằm trong tay ta. Bởi Trịnh Duẫn Hạo vì duy trì tính mệnh của Tại Trung mà đã hao tổn mất sáu thành công lực. Hiện tại, ta chỉ cần kết liễu hắn là có thể đưa Tại Trung rời khỏi Minh trang. Chỉ sợ một điều rằng, nếu ta thực sự làm như vậy, tình mạng của Tại Trung cũng khó mà bảo toàn. Cho dù Tại Trung có hận Trịnh Duẫn Hạo đến tận xương tủy, nhưng sâu thẳm trong tim đệ ấy, vị trí của hắn quá quan trọng, không thể không để tâm đến hắn. Trịnh Duẫn Hạo mà có mệnh hệ gì, Tại Trung nhất định sẽ không thể chịu đựng mà hóa điên. . Tại Trung, rốt cuộc ta phải làm sao để vừa không làm đệ thương tổn, vừa có thể mang đến hạnh phúc cho đệ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]