Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn thể Minh trang đã bộn bề công việc. Duẫn Hạo từ sớm đã rời khỏi sương phòng của Tại Trung, để đi phân phó cũng chuẩn bị đại sự. Trước khi đi hắn còn phái bốn thuộc hạ canh giữ bên ngoài phòng Tại Trung, bởi lo có chuyện không hay xảy ra, kỳ thực trong lòng Duẫn Hạo chỉ sợ Tại Trung sẽ nhân cơ hội này để bỏ trốn.
Chính Thù vẫn có thể đi vào phòng Tại Trung giống như bình thường, bởi hắn là đại phu, Duẫn Hạo trước khi đi đã căn dặn thuộc hạ cho Chính Thù vào phòng để thăm bệnh cho Tại Trung.
"Tại Trung." Bước vào trong nội thất, Chính Thù liền đi đến bên giường, vừa trông thấy thiết liên trên eo Tại Trung, hai mắt mở to vô cùng kinh ngạc "Đây là..."
"Hắn sợ ta bỏ trốn, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị thứ này." Khóe miệng Tại Trung cong lên, khẽ cười nhạt "Hắn cho rằng chỉ cần làm thế này, ta sẽ không đi được sao?"
Chính Thù thở dài nhìn Tại Trung. Hắn vốn không nghĩ, đến tột cùng Duẫn Hạo vẫn có thể chém thêm một đao nữa vào tim Tại Trung.
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ Tuấn Tú đến đây, để đệ ấy truyền một chút công lực cho đệ, sau đó đệ mới có thể dùng Tiên Long thảo được, bằng không sẽ là uổng công vô ích."
"Chỉ sợ Tuấn Tú không tới được." Tại Trung có chút lo lắng nhìn xuống "Đệ sợ Tuấn Tú sẽ bị giám sát."
"Đệ yên tâm đi, Tuấn Tú nhất định sẽ đến được." Chính Thù vỗ vỗ vai Tại Trung, mong y an tâm.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động lạ. Chính Thù nhanh chóng chạy ra xem, trông thấy Tuấn Tú đang đứng bên ngoài, trên trán lấm tấm mồ hôi, bốn người thuộc hạ đứng canh gác bên ngoài đã bị điểm trúng huyệt, không thể cử động cũng không thể kêu lên. Tối hôm qua Hữu Thiên đoán được Duẫn Hạo có khả năng sẽ căn dặn thuộc hạ trông chừng Tuấn Tú và Tại Trung, vì vậy đã truyền dạy cho cậu bí quyết điểm huyệt độc môn. May mà Tuấn Tú nhanh chóng tiếp thu được, sang ngày hôm nay vừa vặn có cơ hội sử dụng.
"Tại Trung ca!" Tuấn tú vừa đi vào cửa đã chạy thẳng đến giường, vừa gọi vừa ôm chặt lấy Tại Trung. Từ sau đêm hôm đó, Tuấn Tú không được gặp Tại Trung một lần nào, trong lòng có bao nhiêu tưởng niệm cùng lo lắng nhằm đúng lúc này mà bộc phát.
"Được rồi, chúng ta trước tiên rời khỏi đây, sau đó còn rất nhiều thời gian mà." Trông thấy Tuấn Tú, gương mặt vốn băng lãnh của Tại Trung hiện rõ tia ấm áp ôn nhu cùng tiếu ý.
"Ân." Tuấn Tú gật đầu buông Tại Trung ra, ánh mắt vừa chuyển đã nhìn thấy thiết liên nơi thắt lưng, rất không hài lòng "Ca, Duẫn Hạo ca cư nhiên dùng thứ này giam huynh lại, đúng là quá đáng mà!" Nói xong, Tuấn Tú liền chuẩn bị giật đứt thiết liên.
"Chờ một chút!" Tại Trung ngăn Tuấn Tú lại "Ta muốn chính tay mình làm, vừa lúc cần thử nghiệm công hiệu của Tiên Long thảo luôn." Tại Trung nhìn về phía Chính Thù.
"Tuấn Tú, đệ nhanh truyền một ít công lực cho Tại Trung đi, một thành là được rồi, không cần nhiều lắm đâu." Chính Thù căn dặn.
"Đệ hiểu rồi." Tuấn Tú gật đầu.
Tại Trung cùng Tuấn Tú khoanh chân ngồi đối diện trên giường, hai tay ngang vai áp chặt vào nhau, Tuấn Tú đem chính nội lực của mình từng chút một truyền cho Tại Trung, khoảng chừng một chén trà1 sau, hai người song song thu tay lại, Chính Thù vội vàng đem Tiên Long thảo đã được bào chế sẵn thành dược hoàn đưa cho Tại Trung uống. Sau đó, Tuấn Tú lại vận công giúp y hấp thu dược tính. Tại Trung cảm thấy đan điền2 vốn trống rỗng bắt đầu có chân khí ngưng tụ, toàn thân chốc lát tràn đầy sức lực, có cảm giác giống như toàn bộ võ công của y đã được khôi phục trở lại.
"Tại Trung ca, huynh thấy thế nào?" Tuấn Tú có chút thắc mắc hỏi Tại Trung.
Tại Trung không trả lời, chỉ đưa tay xuống hông, cầm thiết liên quấn trên đó, thử vận công giật mạnh, thiết liên lập tức bị đứt.
"Chính Thù ca, thực sự có tác dụng!" Trên mặt Tại Trung tràn đầy vui sướng, thần thái vui tươi từ lâu đã không còn giờ đang trở lại, cười tươi nhìn Chính Thù.
Nhìn nụ cười từ lâu không còn được thấy nữa xuất hiện trên gương mặt Tại Trung, Chính Thù cũng cảm thấy rất vui mừng. Xem ra giúp Tại Trung bỏ trốn là quyết định đúng đắn.
"Tại Trung, đây là giải dược của Tiên Long thảo, bất kể lúc nào đệ cảm thấy thân thể không ổn phải uống ngay lập tức. Bởi nếu liên tục vận công sẽ rút ngắn thời gian độc phát, cho nên kỳ thực dược tính của Tiên Long thảo duy trì không quá hai canh giờ, những điều này đệ nhất định phải nhớ kỹ." Chính Thù vừa nói vừa đưa giải dược cho Tại Trung.
"Đệ biết rồi, hơn nữa không phải có huynh cùng đi sao?" Tại Trung nhận lấy giải dược, sau đó thay y phục "Tuấn Tú, Chính Thù ca, chúng ta đi thôi."
Tuấn Tú và Chính Thù gật đầu, ba người rời khỏi sương phòng liền đi về hướng tường đông. Dọc theo đường đi, ba người vô cùng cẩn thận, dè chừng từng chút một, rất sợ bị người nào đó phát hiện. Ngay khi ba người sắp đi nơi, đột nhiên phía trước có một người nữa đang đi đến, cả ba vội vàng núp dưới bụi hoa, may sao người kia cũng không để ý đến bọn họ, mà nhanh nhanh chóng chóng đi về phía trù phòng.
Tại Trung nhìn bóng lưng kẻ kia, cảm thấy có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng ngay lập tức lại không thể nhớ ra đã từng trông thấy ở đâu. Theo lý mà nói, nếu kẻ kia là thuộc hạ của Minh trang, y có thể dễ đang nhận ra, có điều gương mặt kia lại vô cùng xa lạ. Tuy rằng khi nãy là do vội vã ẩn nấp nên chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Tại Trung có thể khẳng định bản thân chưa từng gặp người kia.
"Tại trung, chúng ta đi thôi." Chính Thù khẽ đẩy vai Tại Trung, khiến y vốn đang trầm ngâm phục hồi lại tinh thần.
"Được." Tại Trung liền gật đầu.
Ba người cùng nhau vượt qua tường viện, ra khởi Minh trang. Sau đó Tuấn Tú liền dẫn theo Tại Trung cùng Chính Thù đi đến địa điểm cậu đã giao hẹn với Hữu Thiên.
Dọc theo đường đi, Tại Trung không ngừng suy nghĩ về người y gặp khi nãy, trong ngực mơ hồ có một cảm giác vô cùng bất an. Y cảm thấy mình có quen biết kẻ kia, nhưng sao gương mặt đó lại xa lạ đến vậy? Ngày hôm nay mười tám sơn trang đều tập trung về Minh trang, cho nên có người lạ mặt xuất hiện cũng là chuyện bình thường. Nhưng không hiểu sao, bất kể là thân hình hay bóng lưng kẻ kia đều khiến Tại Trung cảm thấy cực kỳ quen thuộc, vì sao hết lần này tới lần khác khuôn mặt đó chỉ đem lại sự xa lạ? Trừ phi... kẻ kia đang dùng mặt nạ!
Tinh quang chợt lóe trên trong đầu Tại Trung, một cái tên phi thường ám ảnh hiện ra.
"Là hắn! Là hắn!! Là hắn!!!"
Tại Trung ngừng hẳn cước bộ, thân thể thoáng chốc cứng đờ, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Với thân thủ của kẻ kia, khẳng định sẽ không thể làm Duẫn Hạo bị thương, nhưng hắn có gan gan đến Minh trang, đã khẳng định hắn nắm chắc mười phần lợi thế trong tay, lúc này Duẫn Hạo đang ở ngoài sáng, còn hắn núp trong bóng tối, tình huống này thực sự quá bất lợi!
"Tại Trung ca, sao huynh dừng lại? Chỉ còn chút nữa là chúng ta có thể trông thấy Hữu Thiên mà." Tuấn Tú trông thấy Tại Trung dừng lại, khó hiểu nhìn y.
"Ta phải quay lại, ta phải quay lại." Tại Trung thấp giọng lẩm bẩm.
"Tại Trung, đệ nói bậy bạ gì đó! Sao lúc này đệ lại muốn quay về!" Chính Thù nhíu mày kinh ngạc.
"Hai người không hiểu đâu, Duẫn Hạo đang bị nguy hiểm!" Tại Trung nói xong cũng không quan tâm Chính Thù cùng Tuấn Tú nói gì, nhanh chóng xoay người chạy về Minh trang.
"Đây... Đây là có chuyện gì?" Tuấn Tú ngây ngẩn cả người.
"Không còn thời gian nữa, ta đuổi theo Tại Trung, đệ mau đi thông báo cho Phác Hữu Thiên!" Chính Thù nói xong liền bỏ lại Tuấn Tú, đuổi theo Tại Trung.
"Ai..." Tuấn Tú còn chưa kịp mở miệng nói năng gì, thân ảnh Chính Thù cũng đã mờ mịt.
Bất đắc dĩ thở dài, Tuấn Tú sững sờ nhìn theo hướng Tại Trung vừa rời đi.
Tại Trung ca, vì sao nhằm đúng lúc này huynh lại muốn quay đầu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.